Hoàng Hà Quỷ Quan - Chương 15



--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc

Chương 15: Quỷ sông Hoàng Hà

          Đầu tôi liền giống như phát nổ, uống một ngụm nước lớn, cảm giác như bị sặc chết, nhất thời đầu óc mê muội, trong khoảnh khắc quả tim giống như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
          Vội vàng sờ con dao găm ở thắt lưng, mò mẫm kéo thế nào cũng không ra nổi. Thiếu Gia cũng sợ đến mất hồn, hai người không tự chủ được cùng lui về phía sau.
          Tượng đất đó vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi, tôi nhìn vào mặt nó, giống như phết toàn hồ vậy, rõ ràng chỉ là đất sét nhưng sao nhìn cái thứ đang đối mặt với chúng tôi kia lại quỷ khí trùng trùng như vậy.
          Có điều nhìn cả một hồi mà nó vẫn không động đậy gì, Thiếu Gia cũng nhìn tôi đầy hoài nghi, ý là có phải đã nhìn lầm rồi hay không.
          Mới vừa rồi trong một tích tắc, tôi thật sự là không thể xác định chính xác, vì vậy hai người lại bước lại gần mấy bước, định xem cho kỹ.
          Khi đi tới cách hình nộm đất kia khoảng hai ba thước, Thiếu Gia móc từ trong túi trang bị ra một cái chùy nhằm thẳng hướng tượng gốm kia ném tới, chùy trúng thằng vào đầu tượng đất, một mảng đất sét đổ sụp xuống.
Tôi đang định nói quả nhiên mình đã nhìn lầm rồi thì đột nhiên tượng đất kia chợt đứng dậy, liền đó từ trong bùn đất phù sa chồi lên một vật khổng lồ, nhất thời trước mắt chúng tôi mù mịt toàn bùn đất.
          Tôi lập tức chạy lùi, chửi thầm trong lòng, con bà nó, chuyện gì đang xảy ra! Là cái con khỉ gì chứ?
          Đột nhiên nghĩ tới lời Nam ba tử kia nói: Trong cổ mộ chuyện gì cũng có thể phát sinh, tôi nhất thời liền hối hận. Lẽ ra hai người mình không nên xuống, nếu tôi biết có chuyện này xảy ra, cho tôi một tượng binh mã đất nung tôi cũng không thèm làm.
          Có điều lúc này tôi làm gì có cơ hội mà cân nhắc những thứ này, tôi quay đầu nhìn lại một cái, người nộm kia đang từng chút từng chút một dấn về phía chúng tôi, chúng tôi cũng từng chút từng chút lui về phía sau.
          Tình hình vô cùng hỗn loạn, tôi cũng không biết làm thế nào. Cuối cùng vẫn là Thiếu Gia phản ứng mau lẹ, liền kéo tôi lùi về hướng ngọc môn, hai người liền lăn một vòng về hướng đường lát gạch. Tôi mới vọt vào mấy bước, đột nhiên cảm giác bị cái gì kéo lại, sờ thử, thì ra là ống dẫn khí phía sau không biết là bị mắc ở đâu, hay là bị người đất kia kéo lại.
          Thiếu Gia căn bản không để ý đến tôi, một mình bỏ chạy như làn khói, tôi ở phía sau muốn gọi lại cũng không được, dồn sức kéo ống, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang dần rơi vào trạng thái điên cuồng, mặc kệ cố sức thế nào ống vẫn không hề nhúc nhích.
          Tôi bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng khi chúng tôi kéo Đan Quân lên, nét mặt Đan Quân trước khi chết, dường như cũng đang muốn phát điên.
          Lúc này tôi nhớ lại trong túi kia còn mấy mảnh đồng thau, tôi chợt móc nó ra sau đó vòng tay ra sau ót, dồn toàn lực rạch một cái, lập tức ống liền bị tôi cắt thành hai đoạn, tôi cắn chặt hàm răng, liền đó nước tràn vào trong mũ sắt trên đầu, mắt tôi nhòa đi, mơ hồ.
          Có điều trong nháy mắt tôi đã khôi phục lại ý thức, liền dùng tất cả sức lực còn lại cố sức bơi về phía trước, dọc đường đi đụng đông đụng tây, cũng không biết đụng phải thứ gì.
          Lặn một hơi ra khỏi đường lát gạch, trước mắt tôi lại hoàn toàn mơ hồ, không thể nhận biết cái động kia giờ ở chỗ nào, mấy lần ngoi lên cũng đụng phải đỉnh thạch thất. Ở phía dưới càng hoảng lại càng loạn, lúc này sức đã cùng lực đã kiệt, trong lòng tôi thầm nhủ: Xong rồi.
          Tôi chỉ sợ cũng phải chết ở chỗ này, chờ đến ngày mai bọn họ mò lên, chắc chắn tôi cũng sẽ mang một cái nét mặt như vậy.
          Cái ý niệm này mới thoáng qua tôi liền thấy nghẹn ở cổ họng, cuối cùng không cam tâm nhìn lại mấy lần, bỗng nhiên thấy một loạt bóng dáng mơ hồ bơi đến phía sau lưng tôi, tiếp đó ý thức của tôi cũng dần dần mơ hồ, cuối cùng chính là hoàn toàn yên lặng.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét