





--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
Giáo Hóa Trường (Giác ngộ)
Sáng tác: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Minh Thùy, Hoàng Tùng, Lưu Hà
Nguồn: Khủng Bố Hội Quán
Chương 24: Vãn hồi ( bù đắp )
Chiều ngày 22 tháng 11, tại trường Trung học số 11 của thành phố C phát hiện một thi thể đàn ông vô danh. Vì nạn nhân chết trong tình trạng lõa thể, không có bất kì vật gì có thể chứng minh nhân thân cho nên cảnh sát đã thông báo tìm nguồn gốc tử thi trên các phương tiện thông tin đại chúng trong phạm vi toàn thành phố. Tới chiều ngày hôm sau, một người họ Mã cư trú trong thành phố đã tới đồn cảnh sát báo án, qua đặc điểm mô tả nghi ngờ nạn nhân chính là cha mình, cảnh sát đã bố trí cho anh ta nhận dạng tử thi, khẳng định không lầm.
Nạn nhân Mã Xuân Bồi, nam, 57 tuổi, không nghề nghiệp, vợ đã chết, sống một mình, khi còn sống cư trú tại nhà số 01, lầu 04, lô 03 khu đô thị Hồng Viên số 83 đường Đài Bắc. Nạn nhân có một con trai tên Mã Quang, nhân viên tài vụ của một xí nghiệp nhà nước. Vì Mã Quang rất ít khi liên hệ với cha mình, cho nên mãi tới hôm sau khi án mạng xảy ra, xem thông báo tìm kiếm nguồn gốc tử thi mới phát hiện cha đã bị hại.
Nạn nhân khi còn sống ở một mình, rất ít khi giao thiệp với họ hàng, hàng xóm. Vì bình thường nạn nhân thích đến đánh mạt trượt ở những khu gần nhà, cho nên nhóm bạn bài bạc biết ông ta khá rõ. Qua kết quả lấy lời khai của cảnh sát thể hiện, một ngày trước khi xảy ra án mạng nạn nhân mặc áo khoác nỉ màu đen, tay viền lông màu vàng nhạt, quần màu xanh sẫm, đầu đội mũ len sợi nhưng ở xung quanh hiện trường vụ án không phát hiện quần áo và đồ dùng cá nhân kể trên.
Thời gian tử vong là từ 22h tối ngày 21 đến khoảng 3h rạng sáng ngày 22 tháng 11, nguyên nhân tử vong là do sốc vì mất máu. Đầu nạn nhân không có vết thương nào rõ rệt, tứ chi và trên cơ thể nhiều nơi phần mềm bị bầm tím, nhưng không phải vết thương chí mạng, vết cắt trên cổ sâu đến tận khí quản mới là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới thảm trạng của nạn nhân. Hung khí là vật nhọn, chủng loại cụ thể chưa xác định được rõ. Tay chân và vùng mặt của nạn nhân có dấu vết bị băng dán bịt kít, nghi ngờ nạn nhân khi còn sống đã từng bị bắt cóc và giam cầm.
Từ hạ thể nạn nhân thu được một chiếc khăn tay buộc vào, qua kiểm tra, khăn tay được làm từ chất liệu vải bông thông thường, thời gian sản xuất ước chừng khoảng 15 đến 20 năm trước. Trên khăn tay phát hiện chất dịch, qua xét nghiệm có tinh dịch của nam giới và dịch âm đạo của nữ giới, kiểm tra xác định nam giới nhóm máu O, nữ giới nhóm máu AB. So sánh với DNA của nạn nhân, tinh trùng trên chiếc khăn tay là của nạn nhân nhưng đã từ rất lâu rồi. Theo lời khai của con trai nạn nhân Mã Quang khẳng định, khăn tay này không phải là của cha anh ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nó ở nhà.
Ma-nơ-canh bằng nhựa trong lòng nạn nhân là được sản xuất ở miền nam, do có nhiều địa điểm bán người mẫu loại này, nên quá trình điều tra xác minh người mua rất khó khăn. Người mẫu mặc một chiếc váy thuộc nhãn hàng quần áo trẻ em, các quầy thu ngân tại các trung tâm mua sắm lớn và vừa của thành phố thừa nhận để xác định những người đã mua sản phẩm tốn rất nhiều thời gian. Nhãn hiệu quần lót mà người mẫu mặc không rõ ràng, không thể điều tra xác minh nguồn gốc.
Cảnh sát tiến hành điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân kết quả thu thập được: Nạn nhân tốt nghiệp đại học năm 1982, từng làm kế toán ở một xí nghiệp nhà nước, 10 năm trước xí nghiệp đóng cửa phải “về một cục”. Nạn nhân lúc đó đã xin vào làm tại nhiều xí nghiệp tư nhân, nhưng thời gian làm việc cũng không dài. Sau 55 tuổi nạn nhân không có nghề nghiệp, dựa vào lương hưu sống qua ngày, hoàn cảnh có phần lạnh cô quạnh. Khi còn sống nạn nhân có quan hệ xã hội tương đối đơn giản, tính cách sống hướng nội, chưa từng kết thù oán với người khác, có điều nạn nhân vẫn thường lạnh nhạt với con trai độc nhất. Cảnh sát nhiều lần phỏng vấn con trai nạn nhân là Mã Quang, hỏi nguyên nhân gây sứt mẻ tình cảm cha con. Mã Quang ban đầu né tránh, sau khi cảnh sát kiên trì thuyết phục, Mã Quang đã khai ra một sự việc như thế này: Khoảng 7 năm về trước, ở nhà bỗng nhiên liên tiếp nhận được những cuộc điện thoại của một cô gái trẻ, cô muốn tìm cha của anh ta Mã Xuân Bồi, có một lần còn tìm tới tận cửa. Lúc đó Mã Quang còn chưa kết hôn, sau khi thấy cách ăn mặc của cô gái, nghĩ người này có khả năng là gái mại dâm. Có điều cha anh Mã Xuân Bồi luôn tránh né nhắc tới việc này, dường như có ẩn tình khác. Mấy ngày sau, vợ của Mã Xuân Bồi phát hiện trong tài khoản ngân hàng thiếu 7000 tệ, truy hỏi, Mã Xuân Bồi thừa nhận là khoản tiền đó mình đã đưa cho cô bé kia chữa bệnh. Bị vợ liên tục truy vấn, Mã Xuân Bồi không thể không thừa nhận rằng cô gái đó bị bệnh giang mai, về phần quan hệ giữa hai người, Mã Xuân Bồi từ chối giải thích. Nghi ngờ Mã Xuân Bồi có quan hệ bất chính với cô gái này, vợ ông ta vô cùng xấu hổ và tức giận, sinh bệnh nằm liệt giường, một năm sau thì qua đời. Mã Quang chưa suy xét kỹ đã luôn quy kết trách nhiệm dẫn tới cái chết của mẹ cho cha, sau khi mẹ qua đời, anh ta ngày một lạnh nhạt với cha, sau khi kết hôn lại càng rất ít lui tới.
Xét thấy đây là vụ án phức tạp, lại là một án mạng rất khác thường, cho nên cục công an thành phố C lại phải cầu viện tới phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm sở công an tỉnh lần nữa.
Kỳ thật cho dù cục công an thành phố không đề nghị phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm cùng hỗ trợ tham gia phá án, Phương Mộc cũng rất quan tâm tới vụ án này. Thủ đoạn gây án của hung thủ rất kì dị, hiện trường được sắp xếp tỉ mỉ, kỹ lưỡng đều thể hiện hung thủ có khuynh hướng tâm lí dị thường. Ngoài ra, Trịnh Lâm cũng nói hiện trường có cảm giác rất giống một nghi thức, đó cũng chính là cảm giác sâu sắc của Phương Mộc khi tiếp xúc với hiện trường. Hung thủ mang nạn nhân và ma-nơ-canh sắp đặt thành một tư thế kì dị vậy, chắc chắn không phải tùy tiện, mà là muốn biểu đạt một loại cảm xúc. Vậy thì, hắn muốn biểu đạt cái gì đây?
Đầu tiên, khi phát hiện án mạng nạn nhân hoàn toàn lõa thể. Hung thủ làm như vậy, hiển nhiên động cơ không phải đơn thuần vì che giấu thân phận nạn nhân, mà hắn dường như cũng không hề có mục đích này, bằng không hắn hoàn toàn có thể phân thây nạn nhân hoặc là hủy hoại khuôn mặt ông ta. Hung thủ sở dĩ bố trí nạn nhân lõa thể, chính là để thể hiện một loại cảm xúc liên quan đến tình dục.
Thứ hai, hung thủ lựa chọn một ma-nơ-canh nhựa hình dáng trẻ con. Nếu như muốn truyền tải một thông điệp về tình dục thì không cần thiết phải làm như vậy, sở dĩ hắn làm như vậy, khả năng rất lớn là trong suy nghĩ của hung thủ đối tượng giao hợp với nạn nhân là một trẻ em. Có điều trên mình người mẫu nhựa lại mặc một cái váy, y phục này hiển nhiên không hợp với thời tiết. Cảnh sát qua kiểm tra xác nhận, chiếc váy này hoàn toàn mới, chưa từng qua sử dụng. Nếu như hung thủ bất chợt nảy sinh ý đồ, vậy thì việc đang giữa mùa đông tới cửa hàng mua cái này váy là tương đối khó khăn. Điều này nói lên rằng hung thủ đã sớm chuẩn bị chiếc váy này từ trước, đồng thời cũng có thể chứng minh hung thủ đã có dự mưu từ lâu, hay nói cách khác, người mẫu và váy trên người đều là thứ hung thủ không thể thiếu trong bố trí hiện trường.
Còn nữa, ma-nơ-canh mặc quần lót, đây là một hành động có hàm ý sâu xa. Để chứng minh điểm này, Phương Mộc đã tới hỏi thăm các cửa hàng lớn. Nhiều nữ nhân viên bán hàng tại các cửa hàng quần áo cùng ngày xảy ra vụ án đã chứng kiến một người đàn ông trẻ vén quần áo ma-nơ-canh lên xem, điều kỳ quái hơn là, anh ta luôn miệng hỏi nhân viên cửa hàng có quần lót cho ma-nơ-canh không. Kết quả điều tra thể hiện: cho ma-nơ-canh nhựa mặc quần lót là một hành vi phát sinh thêm nhưng rất cần thiết với hung thủ, hắn làm như vậy, hiển nhiên là xuất phát từ một loại tâm lý yêu cầu đặc biệt.
Sau cùng, cũng là vật chứng có ý nghĩa thâm sâu nhất, chiếc khăn tay buộc trên dương vật nạn nhân. Con trai nạn nhân khẳng định khăn tay không phải của ông ta, nhưng qua kết quả xét nghiệm chứng minh, khăn tay xác thực là đã từng được nạn nhân dùng qua, hơn nữa nạn nhân đã từng sử dụng để lau sau khi giao cấu với người phụ nữ nhóm máu AB. Như vậy thì có 2 khả năng: một là nạn nhân đã bí mật cất giữ chiếc khăn tay một thời gian dài, hai là hung thủ vẫn luôn giữ chiếc khăn tay này. Bất luận là ai giữ, đều chứng tỏ chiếc khăn tay này cực kì quan trọng. Phương Mộc có khuynh hướng chọn khả năng thứ hai, bởi vì sau khi tiến hành lục soát trong nhà nạn nhân cũng như tại hiện trường cảnh sát không hề tìm thấy dấu vết của vật chứng, mà khả năng nạn nhân mang theo khăn tay này trên người cũng không lớn. Việc này nói lên rằng, chắc chắn nạn nhân không phải là người bị hại mà hung thủ lựa chọn ngẫu nhiên, khẳng định có liên quan nào đó với hung thủ. Ngoài ra, nạn nhân cũng từng quan hệ với người phụ nữ có nhóm máu AB, việc này cũng có mối liên hệ lớn tới vụ án.
Theo pháp y viên khám nghiệm tử thi thì bọn họ gỡ chiếc khăn tay ra rất khó khăn, bởi vì khăn tay buộc rất chặt, pháp y viên phải mất khá nhiều công sức mới tách được vật này nguyên vẹn ra khỏi thi thể. Có người vui tính nói giỡn rằng, nếu một người sống bị buộc chặt như vậy liên tục trong vòng chưa đến 12 tiếng đồng hồ sẽ khiến niệu đạo hoại tử mà vỡ tung ra. Cũng giống như Trịnh Lâm đã nói, dương vật của của nạn nhân bị bó lại, cái gì ông ta cũng sẽ không thể làm được, hung thủ làm như vậy, hiển nhiên cũng là muốn biểu đạt ý định này.
Tóm lại, Phương Mộc nghĩ thông điệp mà nghi thức muốn biểu đạt chính là – cấm quan hệ tình dục.
Nạn nhân lõa thể, bản thân việc này đã chứa màu sắc tình dục mãnh liệt, mà hạ thể lại bị buộc chặt bởi một cái khăn tay, điều này muốn biểu đạt ý nghĩa nạn nhân kỳ thật đã mất đi khả năng về tình dục. Trang phục của ma-nơ-canh có thể phản ánh ra một thông tin. Thứ nhất "cô bé" quần áo vẫn chỉnh tề; thứ hai điều ngoài sức tưởng tượng của mọi người đó là "cô bé" không phải ma-nơ-canh nội y mà lại mặc quần lót. Nhấn mạnh một lần nữa rằng "cô bé" không thể, và chưa từng bị xâm hại tình dục. Mặt khác, việc này nói lên rằng trong con mắt của hung thủ "cô bé" là một người sống.
Sử dụng đồ vật thay thế để biểu thị tâm lý bản thân, sắp đặt, chuẩn bị vô cùng kín kẽ, chu đáo, chính là đặc điểm rõ rệt của nghi thức. Thông điệp mà hung thủ muốn biểu đạt đã dần dần hiện rõ: Hắn muốn ngăn chặn hành vi lạm dụng tình dục đối với trẻ em gái.
Phương Mộc quay trở lại trường trung học số 11. Lúc này đã là 10 giờ sáng, trường học đã khôi phục lại hoạt động bình thường, từ các phòng học cũ kỹ truyền đến những tiếng đọc bài lanh lảnh. Phương Mộc bước dọc theo tường bao thấp đi vòng quanh trường một vòng, nhìn bức tường gạch cao không tới hai mét khẽ gượng cười, với độ cao như vậy, trèo vào thật vô cùng dễ dàng. Cảnh sát phỏng đoán hung thủ dùng xe gắn máy vận chuyển thi thể đến nơi đây, có điều tại khuôn viên phía tây và phía nam bên ngoài tường bao đều là đường cái, căn bản không thể tìm được dấu tích của chiếc xe để lại.
Phương Mộc lại đi tới hiện trường - bồn hoa, nhà kho rồi đến hành lang nhỏ hẹp. Cậu ngồi xổm xuống phía trước bồn hoa, nhìn xuyên qua các cành lá khô xơ xác dày đặc trước mặt ra phía bên ngoài. Nơi này quả thật là chỗ tương đối kín đáo trong trường, thế nhưng Phương Mộc bỗng dưng cảm giác có điểm kỳ lạ. Hung thủ đã chuẩn bị hiện trường kín đáo, cẩn mật như vậy chắc chắn là muốn trưng bày hiện trường cho người khác thấy. Thế nhưng việc lựa chọn địa điểm này sẽ giảm đáng kể hiệu quả mục đích đó. Thứ nhất, trường trung học số11 của thành phố nằm ở vùng ngoại ô, đồng thời cũng không phải là trường điểm, nên không thể gây chấn động lớn với xã hội; thứ hai, lựa chọn một nơi kín đáo phô bày nghi thức của hắn, khiến cho 9 tiếng đồng hồ sau tử thi mới được phát hiện.
Nếu như mục đích của hung thủ không phải là khủng bố tinh thần người dân, vậy thì hắn muốn trưng bày cảnh tượng này cho ai nhìn đây?
Phương Mộc xoay người, ngồi ở vị trí của thi thể khi được phát hiện - trước mặt là nhà kho cửa sổ vẫn còn loang lổ những vết bẩn.
Chẳng lẽ còn có ai đó đằng sau tấm cửa sổ?
Phương Mộc đứng dậy, nhìn xuyên qua của kính quan sát tình hình bên trong nhà kho. Đây là một nhà kho điển hình của trường phổ thông, lộn xộn, bẩn thỉu, chật chội, khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện. Phương Mộc hướng ánh mắt về phía trước nhà kho, chợt nhìn thấy phía sau những đống bàn ghế gãy hỏng một đồ vật.
Phương Mộc bước dọc theo bờ tường bên ngoài nhà kho đi về phía trước, tới gần một cái cửa sổ khác. Không sai, mặt phía trước nhà kho có một tấm bảng đen lớn. Phương Mộc nghĩ ngợi một lát, đứng dậy và đi bộ đến khu lớp học.
Hiệu trưởng nói với Phương Mộc, ban đầu nhà kho cũng là một phòng học, hồi trường mới xây dựng, lúc đó các trường trung học trong thành phố chưa nhiều, học sinh lại đông, khu nhà nhà mái bằng kia cũng được sử dụng làm phòng học. Sau này các số lượng các trường trung học từ từ tăng nhanh, học sinh trường trung học 11 cũng ngày một ít dần, dãy phòng học kia không sử dụng tới, sau năm 1999 chuyển thành nhà kho.
Nếu như Phương Mộc suy đoán không nhầm, thì trường học này là nơi hung thủ chủ định vứt thi thể, vị trí giữa nhà kho và bồn hoa nơi thi thể bị bỏ lại, cũng hoàn toàn không phải địa điểm ngẫu nhiên. Có lẽ, hung thủ từng học trong trường này, thậm chí có khả năng từng ngồi ở trong nhà kho lúc ngoài giờ học!
Suy đoán này khiến cho Phương Mộc có chút hưng phấn, cậu yêu cầu thầy hiệu trưởng cung cấp danh sách học sinh từng học ở nhà kho. Nét mặt thầy hiệu trưởng lộ vẻ khó xử, lúc đó trong trường vẫn chưa áp dụng quản lý học sinh bằng máy tính, mà đều là danh sách viết tay, tra tìm những học sinh từng học ở đây từ vài chục năm trước mất rất nhiều thời gian lục lọi lại đống hồ sơ cũ, tuy nhiên ông hứa sẽ cố gắng hỗ trợ cảnh sát điều tra.
Hai ngày sau, trường trung học thứ 11 của thành phố chuyển tới hơn mười tập danh sách học sinh. Phương Mộc nhìn những tờ danh sách bằng bìa cứng đã ố vàng thầm ước lượng, khoảng chừng hơn một ngàn người, trong lòng cảm thấy hơi nản. Suy đoán khả năng hung thủ là nam giới rất lớn, Phương Mộc bảo đồng sự cục công an thành phố tra lên những nam giới trong danh sách, đồng thời cần tra cứu kỹ thông tin địa chỉ hiện tại và nghề nghiệp của những người này.
Đồng thời, qua kiến nghị của Phương Mộc, quá trình điều tra của cảnh sát đối với người phụ nữ nhóm máu AB cũng có bước đầu có kết quả khả quan. Phương Mộc nghĩ, chiếc khăn tay xuất hiện tại hiện trường kia là vật chứng rất quan trọng của vụ án, động cơ gây án của hung thủ rất có thể có liên quan tới lần quan hệ tình dục đó của nạn nhân. Nạn nhân tính cách hướng nội, khả năng có quan hệ với gái mại dâm là rất nhỏ, nhưng con trai nạn nhân là Mã Quang có căn cứ chứng minh ông ta từng qua lại với một gái bán dâm. Như vậy, dịch thể lưu lại trên chiếc khăn tay có khi nào chính là của người phụ nữ bị bệnh giang mai kia không? Phương Mộc đề nghị cục công an điều tra trong phạm vi toàn thành phố ( bao gồm các bệnh viện và phòng khám bệnh) tra tìm gần 10 năm trước những người đã từng tới khám và chữa bệnh giang mai có nhóm máu AB, là phụ nữ tuổi tầm 25 tới 35 tuổi. Theo điều tra, 10 năm trước tại thành phố C có 1162 người từng đến khám và chữa bệnh giang mai, con số tuy rằng rất lớn, nhưng trong số đó là phụ nữ, nhóm máu AB mà lại ở độ tuổi 25 tới 35 chỉ có 56 người. Cảnh sát tiến hành sàng lọc trong 56 người này tra tìm ra trong đó 18 người từng làm gái bán dâm.
Trong 18 người này, 2 người không rõ ở đâu, 6 người đã chết, còn lại 10 người còn sống. Cảnh sát sắp xếp để con trai người chết là Mã Quang nhận dạng trong 18 người này có người phụ nữ đã từng đòi tiền nạn nhân năm đó hay không. Ban đầu, cảnh sát cũng không hy vọng nhiều đối với phương án này, một là thờì gian khá dài, khả năng Mã Quang không còn nhỡ rõ thậm chí nhớ nhầm là rất lớn; hai là, không thể khẳng định cảnh sát đã thống kê hết được toàn bộ, năm đó có khả năng người phụ nữ đó vẫn chưa đi bệnh viện chính quy khám và chữa bệnh. Nhưng rất may là Mã Quang đã nhận ra người phụ nữ năm đó trong danh sách 6 người đã chết , anh ta khẳng định:
" Kẻ khiến mẹ của tôi phải tức chết, tôi cả đời sẽ không thể nào quên!"
Hạ Lê Lê, nữ, người xã Bát Đài huyện Phấn Tiến thành phố S, trình độ văn hóa hết tiểu học, thuở nhỏ cha mẹ ly dị, 10 tuổi theo mẹ lên thành phố C mưu sinh. Theo điều tra, mẹ cô ta vốn là gái bán dâm, mà Hạ Lê Lê sau đó không lâu cũng rơi vào con đường này. Theo chị em cùng hành nghề nói, năm Hạ Lê Lê 13 tuổi mẹ của cô xảy ra xung đột với khách làng chơi, bị đánh thành người sống thực vật. Vì thiếu tiền, thời gian đó Hạ Lê Lê liều mình tiếp khách, nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được số phận, ba năm sau mẹ cô qua đời. Từ đó về sau Hạ Lê Lê sống một mình tiếp tục làm gái bán dâm, cho đến năm 26 tuổi chết vì bệnh giang mai giai đoạn 3.
Phát hiện này khiến cho cục công an thành phố và phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm vô cùng hưng phấn, thế nhưng 2 bên lại xuất hiện những quan điểm khác nhau :
Cục công an thành phố suy đoán: Hung thủ rất có thể đã quan hệ với Hạ Lê Lê lúc sau đó bị lây bệnh giang mai, mà người truyền bệnh cho cô ta chính là Mã Xuân Bồi, động cơ của hung thủ là trả thù. Vì Hạ Lê Lê đã chết, cho nên hung thủ trút hết giận giữ vào người Mã Xuân Bồi. Thế nhưng qua khám nghiệm tử thi Mã Xuân Bồi thì ông ta toàn toàn khỏe mạnh, cũng chưa từng nhiễm bệnh giang mai. Ngoài ra, nếu như động cơ của hung thủ là giết người trả thù thì vì sao sáu năm sau khi Hạ Lê Lê chết mới động thủ? Vì sao hắn lại có được tấm khăn tay kia?
Biên Bình suy đoán: Hung thủ rất có thể là người có quan hệ rất thân thiết với Hạ Lê Lê, rất đồng cảm với thân thế bi thảm của cô nên đã tiến hành trả thù khách làng chơi năm đó. Mà theo vết tích để lại trên chiếc khăn tay, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ với Hạ Lê Lê chính là khoảng thời gian Hạ Lê Lê vì mẹ mà ra sức kiếm tiền, khi đó cô mới tầm 13 tuổi. Hung thủ bố trí hiện trường với thông điệp: "Không có khả năng xâm hại các trẻ em gái ", chính là muốn ép Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc không đồng tình với cả hai quan điểm này. Quan điểm của cục công an thành phố rõ ràng không hợp với lẽ thường, hơn nữa không có căn cứ. Về phần quan điểm của Biên Bình, tuy rằng có thể giải thích vì sao hung thủ lại chọn ma-nơ-canh hình trẻ em, thế nhưng giả thiết hung thủ gây án vì tâm lý trả thù hoàn toàn không hợp lý, khách làng chơi đã từng dây dưa với Hạ Lê Lê đâu chỉ có trăm người, vì sao trong vòng sáu năm sau cái chết của Hạ Lê Lê không có vụ án nào tương tự xảy ra? Có điều quan điểm "chuộc tội" của Biên Bình lại gợi mở cho suy luận của Phương Mộc. Hung thủ bố trí hiện trường như vậy chắc chắn là muốn nhắn nhủ một thông điệp nào đó, thế nhưng cậu không nghĩ là "chuộc tội" nếu hiểu là "vãn hồi" (bù đắp ) thì sẽ hợp lý hơn nhiều.
Trong hồ sơ có một tấm ảnh chụp khi Hạ Lê Lê và bạn bè đi du lịch , lúc đó cô 19 tuổi, cô cao khoảng gần 1,6 m mặc dù trát đầy son phấn, nhưng vẫn có thể cảm nhận trên nét mặt cô một chút ngây thơ khó có thể che lấp. Đó là chưa kể do cuộc sống sầu bệnh kéo dài, chắc chắn nhan sắc của cô đã bị tàn tạ đi nhiều. Thế nên có thể đoán được lúc cô 13 tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cỡ nào. Giả thiết hung thủ lựa chọn ma-nơ-canh đại diện cho hình tượng của Hạ Lê Lê, như vậy chắc hẳn khi hắn gắn cho trên người "cô bé" kia những thông điệp: một là an toàn ( người mẫu quần áo ngay ngắn còn mặc cả quần lót ), hai là hoàn mỹ ( không có gì có thể mô tả hình ảnh một cô bé ngây thơ trong sáng, đáng yêu với chiếc váy hoa sặc sỡ hơn từ này). Trên thực tế, điều hung thủ muốn biểu đạt chính là người đàn ông không còn khả năng, cũng không thể xâm hại cô bé này. Như vậy, điều hắn muốn biểu đạt không phải là "chuộc tội", mà phải là "vãn hồi" - hắn muốn chứng minh chuyện nào đó vẫn chưa xảy ra.
Nếu như những suy luận trên là đúng, thì có thể nhận định hung thủ không phải muốn phô bày cho người khác nhìn cảnh tượng này mà rất có thể hắn muốn phô bày cho chính mình xem.
Hơn nữa hung thủ có lẽ chính là một học sinh năm đó ngồi ở cửa sổ nhà kho đã chứng kiến một sự việc nào đó.
Qua mấy ngày nỗ lực, trường trung học thứ 11 của thành phố đã chuyển tới danh sách học sinh sàng lọc lần cuối, phù hợp với điều kiện tra tìm vẫn còn tới 464 người. Một cảnh sát chịu trách nhiệm sàng lọc danh sách dụi mắt đỏ ngầu lên, không nể nang gì nhắc nhở Phương Mộc, nếu tiến hành điều tra từng người trong 464 người này thì sẽ mất rất nhiều thời gian, ngoài ra, lực lượng cảnh sát trong cục cũng đều theo ý kiến của Biên Bình, tập trung truy xét những người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê. Ý ngầm của anh ta là: Có tốn thời gian cố sức sàng lọc trong danh sách này, cũng phí công vô ích mà thôi.
Phương Mộc vừa phải giải thích với anh ta, vừa tiện tay lật xem bên trong danh sách, đột nhiên, mắt cậu trừng lớn.
"Trịnh Lâm có ở đây hay không?"
Biết Trịnh Lâm đang ở trong phòng làm việc, Phương Mộc không nói thêm lời nào chạy ngay đến thang máy, khiến cho đồng sự kia bị bỏ lại phía sau lẩm bẩm:
"Thằng quỷ này, khi còn bé có phải bị chó sói đuổi không nữa."
Bận rộn liên tục mấy ngày qua, Trịnh Lâm vừa định ngả lưng trên ghế sa lon một lúc thì bị Phương Mộc ra sức lay dậy, yêu cầu anh điều ngay một lực lượng cảnh sát tiến hành điều tra một người.
"Điều tra ai?"
Phương Mộc mở danh sách ra, chỉ một cái tên mà bọn họ đều đã quen thuộc.
Khương Đức Tiên.
Nạn nhân Mã Xuân Bồi, nam, 57 tuổi, không nghề nghiệp, vợ đã chết, sống một mình, khi còn sống cư trú tại nhà số 01, lầu 04, lô 03 khu đô thị Hồng Viên số 83 đường Đài Bắc. Nạn nhân có một con trai tên Mã Quang, nhân viên tài vụ của một xí nghiệp nhà nước. Vì Mã Quang rất ít khi liên hệ với cha mình, cho nên mãi tới hôm sau khi án mạng xảy ra, xem thông báo tìm kiếm nguồn gốc tử thi mới phát hiện cha đã bị hại.
Nạn nhân khi còn sống ở một mình, rất ít khi giao thiệp với họ hàng, hàng xóm. Vì bình thường nạn nhân thích đến đánh mạt trượt ở những khu gần nhà, cho nên nhóm bạn bài bạc biết ông ta khá rõ. Qua kết quả lấy lời khai của cảnh sát thể hiện, một ngày trước khi xảy ra án mạng nạn nhân mặc áo khoác nỉ màu đen, tay viền lông màu vàng nhạt, quần màu xanh sẫm, đầu đội mũ len sợi nhưng ở xung quanh hiện trường vụ án không phát hiện quần áo và đồ dùng cá nhân kể trên.
Thời gian tử vong là từ 22h tối ngày 21 đến khoảng 3h rạng sáng ngày 22 tháng 11, nguyên nhân tử vong là do sốc vì mất máu. Đầu nạn nhân không có vết thương nào rõ rệt, tứ chi và trên cơ thể nhiều nơi phần mềm bị bầm tím, nhưng không phải vết thương chí mạng, vết cắt trên cổ sâu đến tận khí quản mới là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới thảm trạng của nạn nhân. Hung khí là vật nhọn, chủng loại cụ thể chưa xác định được rõ. Tay chân và vùng mặt của nạn nhân có dấu vết bị băng dán bịt kít, nghi ngờ nạn nhân khi còn sống đã từng bị bắt cóc và giam cầm.
Từ hạ thể nạn nhân thu được một chiếc khăn tay buộc vào, qua kiểm tra, khăn tay được làm từ chất liệu vải bông thông thường, thời gian sản xuất ước chừng khoảng 15 đến 20 năm trước. Trên khăn tay phát hiện chất dịch, qua xét nghiệm có tinh dịch của nam giới và dịch âm đạo của nữ giới, kiểm tra xác định nam giới nhóm máu O, nữ giới nhóm máu AB. So sánh với DNA của nạn nhân, tinh trùng trên chiếc khăn tay là của nạn nhân nhưng đã từ rất lâu rồi. Theo lời khai của con trai nạn nhân Mã Quang khẳng định, khăn tay này không phải là của cha anh ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy nó ở nhà.
Ma-nơ-canh bằng nhựa trong lòng nạn nhân là được sản xuất ở miền nam, do có nhiều địa điểm bán người mẫu loại này, nên quá trình điều tra xác minh người mua rất khó khăn. Người mẫu mặc một chiếc váy thuộc nhãn hàng quần áo trẻ em, các quầy thu ngân tại các trung tâm mua sắm lớn và vừa của thành phố thừa nhận để xác định những người đã mua sản phẩm tốn rất nhiều thời gian. Nhãn hiệu quần lót mà người mẫu mặc không rõ ràng, không thể điều tra xác minh nguồn gốc.
Cảnh sát tiến hành điều tra quan hệ xã hội của nạn nhân kết quả thu thập được: Nạn nhân tốt nghiệp đại học năm 1982, từng làm kế toán ở một xí nghiệp nhà nước, 10 năm trước xí nghiệp đóng cửa phải “về một cục”. Nạn nhân lúc đó đã xin vào làm tại nhiều xí nghiệp tư nhân, nhưng thời gian làm việc cũng không dài. Sau 55 tuổi nạn nhân không có nghề nghiệp, dựa vào lương hưu sống qua ngày, hoàn cảnh có phần lạnh cô quạnh. Khi còn sống nạn nhân có quan hệ xã hội tương đối đơn giản, tính cách sống hướng nội, chưa từng kết thù oán với người khác, có điều nạn nhân vẫn thường lạnh nhạt với con trai độc nhất. Cảnh sát nhiều lần phỏng vấn con trai nạn nhân là Mã Quang, hỏi nguyên nhân gây sứt mẻ tình cảm cha con. Mã Quang ban đầu né tránh, sau khi cảnh sát kiên trì thuyết phục, Mã Quang đã khai ra một sự việc như thế này: Khoảng 7 năm về trước, ở nhà bỗng nhiên liên tiếp nhận được những cuộc điện thoại của một cô gái trẻ, cô muốn tìm cha của anh ta Mã Xuân Bồi, có một lần còn tìm tới tận cửa. Lúc đó Mã Quang còn chưa kết hôn, sau khi thấy cách ăn mặc của cô gái, nghĩ người này có khả năng là gái mại dâm. Có điều cha anh Mã Xuân Bồi luôn tránh né nhắc tới việc này, dường như có ẩn tình khác. Mấy ngày sau, vợ của Mã Xuân Bồi phát hiện trong tài khoản ngân hàng thiếu 7000 tệ, truy hỏi, Mã Xuân Bồi thừa nhận là khoản tiền đó mình đã đưa cho cô bé kia chữa bệnh. Bị vợ liên tục truy vấn, Mã Xuân Bồi không thể không thừa nhận rằng cô gái đó bị bệnh giang mai, về phần quan hệ giữa hai người, Mã Xuân Bồi từ chối giải thích. Nghi ngờ Mã Xuân Bồi có quan hệ bất chính với cô gái này, vợ ông ta vô cùng xấu hổ và tức giận, sinh bệnh nằm liệt giường, một năm sau thì qua đời. Mã Quang chưa suy xét kỹ đã luôn quy kết trách nhiệm dẫn tới cái chết của mẹ cho cha, sau khi mẹ qua đời, anh ta ngày một lạnh nhạt với cha, sau khi kết hôn lại càng rất ít lui tới.
Xét thấy đây là vụ án phức tạp, lại là một án mạng rất khác thường, cho nên cục công an thành phố C lại phải cầu viện tới phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm sở công an tỉnh lần nữa.
Kỳ thật cho dù cục công an thành phố không đề nghị phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm cùng hỗ trợ tham gia phá án, Phương Mộc cũng rất quan tâm tới vụ án này. Thủ đoạn gây án của hung thủ rất kì dị, hiện trường được sắp xếp tỉ mỉ, kỹ lưỡng đều thể hiện hung thủ có khuynh hướng tâm lí dị thường. Ngoài ra, Trịnh Lâm cũng nói hiện trường có cảm giác rất giống một nghi thức, đó cũng chính là cảm giác sâu sắc của Phương Mộc khi tiếp xúc với hiện trường. Hung thủ mang nạn nhân và ma-nơ-canh sắp đặt thành một tư thế kì dị vậy, chắc chắn không phải tùy tiện, mà là muốn biểu đạt một loại cảm xúc. Vậy thì, hắn muốn biểu đạt cái gì đây?
Đầu tiên, khi phát hiện án mạng nạn nhân hoàn toàn lõa thể. Hung thủ làm như vậy, hiển nhiên động cơ không phải đơn thuần vì che giấu thân phận nạn nhân, mà hắn dường như cũng không hề có mục đích này, bằng không hắn hoàn toàn có thể phân thây nạn nhân hoặc là hủy hoại khuôn mặt ông ta. Hung thủ sở dĩ bố trí nạn nhân lõa thể, chính là để thể hiện một loại cảm xúc liên quan đến tình dục.
Thứ hai, hung thủ lựa chọn một ma-nơ-canh nhựa hình dáng trẻ con. Nếu như muốn truyền tải một thông điệp về tình dục thì không cần thiết phải làm như vậy, sở dĩ hắn làm như vậy, khả năng rất lớn là trong suy nghĩ của hung thủ đối tượng giao hợp với nạn nhân là một trẻ em. Có điều trên mình người mẫu nhựa lại mặc một cái váy, y phục này hiển nhiên không hợp với thời tiết. Cảnh sát qua kiểm tra xác nhận, chiếc váy này hoàn toàn mới, chưa từng qua sử dụng. Nếu như hung thủ bất chợt nảy sinh ý đồ, vậy thì việc đang giữa mùa đông tới cửa hàng mua cái này váy là tương đối khó khăn. Điều này nói lên rằng hung thủ đã sớm chuẩn bị chiếc váy này từ trước, đồng thời cũng có thể chứng minh hung thủ đã có dự mưu từ lâu, hay nói cách khác, người mẫu và váy trên người đều là thứ hung thủ không thể thiếu trong bố trí hiện trường.
Còn nữa, ma-nơ-canh mặc quần lót, đây là một hành động có hàm ý sâu xa. Để chứng minh điểm này, Phương Mộc đã tới hỏi thăm các cửa hàng lớn. Nhiều nữ nhân viên bán hàng tại các cửa hàng quần áo cùng ngày xảy ra vụ án đã chứng kiến một người đàn ông trẻ vén quần áo ma-nơ-canh lên xem, điều kỳ quái hơn là, anh ta luôn miệng hỏi nhân viên cửa hàng có quần lót cho ma-nơ-canh không. Kết quả điều tra thể hiện: cho ma-nơ-canh nhựa mặc quần lót là một hành vi phát sinh thêm nhưng rất cần thiết với hung thủ, hắn làm như vậy, hiển nhiên là xuất phát từ một loại tâm lý yêu cầu đặc biệt.
Sau cùng, cũng là vật chứng có ý nghĩa thâm sâu nhất, chiếc khăn tay buộc trên dương vật nạn nhân. Con trai nạn nhân khẳng định khăn tay không phải của ông ta, nhưng qua kết quả xét nghiệm chứng minh, khăn tay xác thực là đã từng được nạn nhân dùng qua, hơn nữa nạn nhân đã từng sử dụng để lau sau khi giao cấu với người phụ nữ nhóm máu AB. Như vậy thì có 2 khả năng: một là nạn nhân đã bí mật cất giữ chiếc khăn tay một thời gian dài, hai là hung thủ vẫn luôn giữ chiếc khăn tay này. Bất luận là ai giữ, đều chứng tỏ chiếc khăn tay này cực kì quan trọng. Phương Mộc có khuynh hướng chọn khả năng thứ hai, bởi vì sau khi tiến hành lục soát trong nhà nạn nhân cũng như tại hiện trường cảnh sát không hề tìm thấy dấu vết của vật chứng, mà khả năng nạn nhân mang theo khăn tay này trên người cũng không lớn. Việc này nói lên rằng, chắc chắn nạn nhân không phải là người bị hại mà hung thủ lựa chọn ngẫu nhiên, khẳng định có liên quan nào đó với hung thủ. Ngoài ra, nạn nhân cũng từng quan hệ với người phụ nữ có nhóm máu AB, việc này cũng có mối liên hệ lớn tới vụ án.
Theo pháp y viên khám nghiệm tử thi thì bọn họ gỡ chiếc khăn tay ra rất khó khăn, bởi vì khăn tay buộc rất chặt, pháp y viên phải mất khá nhiều công sức mới tách được vật này nguyên vẹn ra khỏi thi thể. Có người vui tính nói giỡn rằng, nếu một người sống bị buộc chặt như vậy liên tục trong vòng chưa đến 12 tiếng đồng hồ sẽ khiến niệu đạo hoại tử mà vỡ tung ra. Cũng giống như Trịnh Lâm đã nói, dương vật của của nạn nhân bị bó lại, cái gì ông ta cũng sẽ không thể làm được, hung thủ làm như vậy, hiển nhiên cũng là muốn biểu đạt ý định này.
Tóm lại, Phương Mộc nghĩ thông điệp mà nghi thức muốn biểu đạt chính là – cấm quan hệ tình dục.
Nạn nhân lõa thể, bản thân việc này đã chứa màu sắc tình dục mãnh liệt, mà hạ thể lại bị buộc chặt bởi một cái khăn tay, điều này muốn biểu đạt ý nghĩa nạn nhân kỳ thật đã mất đi khả năng về tình dục. Trang phục của ma-nơ-canh có thể phản ánh ra một thông tin. Thứ nhất "cô bé" quần áo vẫn chỉnh tề; thứ hai điều ngoài sức tưởng tượng của mọi người đó là "cô bé" không phải ma-nơ-canh nội y mà lại mặc quần lót. Nhấn mạnh một lần nữa rằng "cô bé" không thể, và chưa từng bị xâm hại tình dục. Mặt khác, việc này nói lên rằng trong con mắt của hung thủ "cô bé" là một người sống.
Sử dụng đồ vật thay thế để biểu thị tâm lý bản thân, sắp đặt, chuẩn bị vô cùng kín kẽ, chu đáo, chính là đặc điểm rõ rệt của nghi thức. Thông điệp mà hung thủ muốn biểu đạt đã dần dần hiện rõ: Hắn muốn ngăn chặn hành vi lạm dụng tình dục đối với trẻ em gái.
Phương Mộc quay trở lại trường trung học số 11. Lúc này đã là 10 giờ sáng, trường học đã khôi phục lại hoạt động bình thường, từ các phòng học cũ kỹ truyền đến những tiếng đọc bài lanh lảnh. Phương Mộc bước dọc theo tường bao thấp đi vòng quanh trường một vòng, nhìn bức tường gạch cao không tới hai mét khẽ gượng cười, với độ cao như vậy, trèo vào thật vô cùng dễ dàng. Cảnh sát phỏng đoán hung thủ dùng xe gắn máy vận chuyển thi thể đến nơi đây, có điều tại khuôn viên phía tây và phía nam bên ngoài tường bao đều là đường cái, căn bản không thể tìm được dấu tích của chiếc xe để lại.
Phương Mộc lại đi tới hiện trường - bồn hoa, nhà kho rồi đến hành lang nhỏ hẹp. Cậu ngồi xổm xuống phía trước bồn hoa, nhìn xuyên qua các cành lá khô xơ xác dày đặc trước mặt ra phía bên ngoài. Nơi này quả thật là chỗ tương đối kín đáo trong trường, thế nhưng Phương Mộc bỗng dưng cảm giác có điểm kỳ lạ. Hung thủ đã chuẩn bị hiện trường kín đáo, cẩn mật như vậy chắc chắn là muốn trưng bày hiện trường cho người khác thấy. Thế nhưng việc lựa chọn địa điểm này sẽ giảm đáng kể hiệu quả mục đích đó. Thứ nhất, trường trung học số11 của thành phố nằm ở vùng ngoại ô, đồng thời cũng không phải là trường điểm, nên không thể gây chấn động lớn với xã hội; thứ hai, lựa chọn một nơi kín đáo phô bày nghi thức của hắn, khiến cho 9 tiếng đồng hồ sau tử thi mới được phát hiện.
Nếu như mục đích của hung thủ không phải là khủng bố tinh thần người dân, vậy thì hắn muốn trưng bày cảnh tượng này cho ai nhìn đây?
Phương Mộc xoay người, ngồi ở vị trí của thi thể khi được phát hiện - trước mặt là nhà kho cửa sổ vẫn còn loang lổ những vết bẩn.
Chẳng lẽ còn có ai đó đằng sau tấm cửa sổ?
Phương Mộc đứng dậy, nhìn xuyên qua của kính quan sát tình hình bên trong nhà kho. Đây là một nhà kho điển hình của trường phổ thông, lộn xộn, bẩn thỉu, chật chội, khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện. Phương Mộc hướng ánh mắt về phía trước nhà kho, chợt nhìn thấy phía sau những đống bàn ghế gãy hỏng một đồ vật.
Phương Mộc bước dọc theo bờ tường bên ngoài nhà kho đi về phía trước, tới gần một cái cửa sổ khác. Không sai, mặt phía trước nhà kho có một tấm bảng đen lớn. Phương Mộc nghĩ ngợi một lát, đứng dậy và đi bộ đến khu lớp học.
Hiệu trưởng nói với Phương Mộc, ban đầu nhà kho cũng là một phòng học, hồi trường mới xây dựng, lúc đó các trường trung học trong thành phố chưa nhiều, học sinh lại đông, khu nhà nhà mái bằng kia cũng được sử dụng làm phòng học. Sau này các số lượng các trường trung học từ từ tăng nhanh, học sinh trường trung học 11 cũng ngày một ít dần, dãy phòng học kia không sử dụng tới, sau năm 1999 chuyển thành nhà kho.
Nếu như Phương Mộc suy đoán không nhầm, thì trường học này là nơi hung thủ chủ định vứt thi thể, vị trí giữa nhà kho và bồn hoa nơi thi thể bị bỏ lại, cũng hoàn toàn không phải địa điểm ngẫu nhiên. Có lẽ, hung thủ từng học trong trường này, thậm chí có khả năng từng ngồi ở trong nhà kho lúc ngoài giờ học!
Suy đoán này khiến cho Phương Mộc có chút hưng phấn, cậu yêu cầu thầy hiệu trưởng cung cấp danh sách học sinh từng học ở nhà kho. Nét mặt thầy hiệu trưởng lộ vẻ khó xử, lúc đó trong trường vẫn chưa áp dụng quản lý học sinh bằng máy tính, mà đều là danh sách viết tay, tra tìm những học sinh từng học ở đây từ vài chục năm trước mất rất nhiều thời gian lục lọi lại đống hồ sơ cũ, tuy nhiên ông hứa sẽ cố gắng hỗ trợ cảnh sát điều tra.
Hai ngày sau, trường trung học thứ 11 của thành phố chuyển tới hơn mười tập danh sách học sinh. Phương Mộc nhìn những tờ danh sách bằng bìa cứng đã ố vàng thầm ước lượng, khoảng chừng hơn một ngàn người, trong lòng cảm thấy hơi nản. Suy đoán khả năng hung thủ là nam giới rất lớn, Phương Mộc bảo đồng sự cục công an thành phố tra lên những nam giới trong danh sách, đồng thời cần tra cứu kỹ thông tin địa chỉ hiện tại và nghề nghiệp của những người này.
Đồng thời, qua kiến nghị của Phương Mộc, quá trình điều tra của cảnh sát đối với người phụ nữ nhóm máu AB cũng có bước đầu có kết quả khả quan. Phương Mộc nghĩ, chiếc khăn tay xuất hiện tại hiện trường kia là vật chứng rất quan trọng của vụ án, động cơ gây án của hung thủ rất có thể có liên quan tới lần quan hệ tình dục đó của nạn nhân. Nạn nhân tính cách hướng nội, khả năng có quan hệ với gái mại dâm là rất nhỏ, nhưng con trai nạn nhân là Mã Quang có căn cứ chứng minh ông ta từng qua lại với một gái bán dâm. Như vậy, dịch thể lưu lại trên chiếc khăn tay có khi nào chính là của người phụ nữ bị bệnh giang mai kia không? Phương Mộc đề nghị cục công an điều tra trong phạm vi toàn thành phố ( bao gồm các bệnh viện và phòng khám bệnh) tra tìm gần 10 năm trước những người đã từng tới khám và chữa bệnh giang mai có nhóm máu AB, là phụ nữ tuổi tầm 25 tới 35 tuổi. Theo điều tra, 10 năm trước tại thành phố C có 1162 người từng đến khám và chữa bệnh giang mai, con số tuy rằng rất lớn, nhưng trong số đó là phụ nữ, nhóm máu AB mà lại ở độ tuổi 25 tới 35 chỉ có 56 người. Cảnh sát tiến hành sàng lọc trong 56 người này tra tìm ra trong đó 18 người từng làm gái bán dâm.
Trong 18 người này, 2 người không rõ ở đâu, 6 người đã chết, còn lại 10 người còn sống. Cảnh sát sắp xếp để con trai người chết là Mã Quang nhận dạng trong 18 người này có người phụ nữ đã từng đòi tiền nạn nhân năm đó hay không. Ban đầu, cảnh sát cũng không hy vọng nhiều đối với phương án này, một là thờì gian khá dài, khả năng Mã Quang không còn nhỡ rõ thậm chí nhớ nhầm là rất lớn; hai là, không thể khẳng định cảnh sát đã thống kê hết được toàn bộ, năm đó có khả năng người phụ nữ đó vẫn chưa đi bệnh viện chính quy khám và chữa bệnh. Nhưng rất may là Mã Quang đã nhận ra người phụ nữ năm đó trong danh sách 6 người đã chết , anh ta khẳng định:
" Kẻ khiến mẹ của tôi phải tức chết, tôi cả đời sẽ không thể nào quên!"
Hạ Lê Lê, nữ, người xã Bát Đài huyện Phấn Tiến thành phố S, trình độ văn hóa hết tiểu học, thuở nhỏ cha mẹ ly dị, 10 tuổi theo mẹ lên thành phố C mưu sinh. Theo điều tra, mẹ cô ta vốn là gái bán dâm, mà Hạ Lê Lê sau đó không lâu cũng rơi vào con đường này. Theo chị em cùng hành nghề nói, năm Hạ Lê Lê 13 tuổi mẹ của cô xảy ra xung đột với khách làng chơi, bị đánh thành người sống thực vật. Vì thiếu tiền, thời gian đó Hạ Lê Lê liều mình tiếp khách, nhưng cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được số phận, ba năm sau mẹ cô qua đời. Từ đó về sau Hạ Lê Lê sống một mình tiếp tục làm gái bán dâm, cho đến năm 26 tuổi chết vì bệnh giang mai giai đoạn 3.
Phát hiện này khiến cho cục công an thành phố và phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm vô cùng hưng phấn, thế nhưng 2 bên lại xuất hiện những quan điểm khác nhau :
Cục công an thành phố suy đoán: Hung thủ rất có thể đã quan hệ với Hạ Lê Lê lúc sau đó bị lây bệnh giang mai, mà người truyền bệnh cho cô ta chính là Mã Xuân Bồi, động cơ của hung thủ là trả thù. Vì Hạ Lê Lê đã chết, cho nên hung thủ trút hết giận giữ vào người Mã Xuân Bồi. Thế nhưng qua khám nghiệm tử thi Mã Xuân Bồi thì ông ta toàn toàn khỏe mạnh, cũng chưa từng nhiễm bệnh giang mai. Ngoài ra, nếu như động cơ của hung thủ là giết người trả thù thì vì sao sáu năm sau khi Hạ Lê Lê chết mới động thủ? Vì sao hắn lại có được tấm khăn tay kia?
Biên Bình suy đoán: Hung thủ rất có thể là người có quan hệ rất thân thiết với Hạ Lê Lê, rất đồng cảm với thân thế bi thảm của cô nên đã tiến hành trả thù khách làng chơi năm đó. Mà theo vết tích để lại trên chiếc khăn tay, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ với Hạ Lê Lê chính là khoảng thời gian Hạ Lê Lê vì mẹ mà ra sức kiếm tiền, khi đó cô mới tầm 13 tuổi. Hung thủ bố trí hiện trường với thông điệp: "Không có khả năng xâm hại các trẻ em gái ", chính là muốn ép Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc không đồng tình với cả hai quan điểm này. Quan điểm của cục công an thành phố rõ ràng không hợp với lẽ thường, hơn nữa không có căn cứ. Về phần quan điểm của Biên Bình, tuy rằng có thể giải thích vì sao hung thủ lại chọn ma-nơ-canh hình trẻ em, thế nhưng giả thiết hung thủ gây án vì tâm lý trả thù hoàn toàn không hợp lý, khách làng chơi đã từng dây dưa với Hạ Lê Lê đâu chỉ có trăm người, vì sao trong vòng sáu năm sau cái chết của Hạ Lê Lê không có vụ án nào tương tự xảy ra? Có điều quan điểm "chuộc tội" của Biên Bình lại gợi mở cho suy luận của Phương Mộc. Hung thủ bố trí hiện trường như vậy chắc chắn là muốn nhắn nhủ một thông điệp nào đó, thế nhưng cậu không nghĩ là "chuộc tội" nếu hiểu là "vãn hồi" (bù đắp ) thì sẽ hợp lý hơn nhiều.
Trong hồ sơ có một tấm ảnh chụp khi Hạ Lê Lê và bạn bè đi du lịch , lúc đó cô 19 tuổi, cô cao khoảng gần 1,6 m mặc dù trát đầy son phấn, nhưng vẫn có thể cảm nhận trên nét mặt cô một chút ngây thơ khó có thể che lấp. Đó là chưa kể do cuộc sống sầu bệnh kéo dài, chắc chắn nhan sắc của cô đã bị tàn tạ đi nhiều. Thế nên có thể đoán được lúc cô 13 tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cỡ nào. Giả thiết hung thủ lựa chọn ma-nơ-canh đại diện cho hình tượng của Hạ Lê Lê, như vậy chắc hẳn khi hắn gắn cho trên người "cô bé" kia những thông điệp: một là an toàn ( người mẫu quần áo ngay ngắn còn mặc cả quần lót ), hai là hoàn mỹ ( không có gì có thể mô tả hình ảnh một cô bé ngây thơ trong sáng, đáng yêu với chiếc váy hoa sặc sỡ hơn từ này). Trên thực tế, điều hung thủ muốn biểu đạt chính là người đàn ông không còn khả năng, cũng không thể xâm hại cô bé này. Như vậy, điều hắn muốn biểu đạt không phải là "chuộc tội", mà phải là "vãn hồi" - hắn muốn chứng minh chuyện nào đó vẫn chưa xảy ra.
Nếu như những suy luận trên là đúng, thì có thể nhận định hung thủ không phải muốn phô bày cho người khác nhìn cảnh tượng này mà rất có thể hắn muốn phô bày cho chính mình xem.
Hơn nữa hung thủ có lẽ chính là một học sinh năm đó ngồi ở cửa sổ nhà kho đã chứng kiến một sự việc nào đó.
Qua mấy ngày nỗ lực, trường trung học thứ 11 của thành phố đã chuyển tới danh sách học sinh sàng lọc lần cuối, phù hợp với điều kiện tra tìm vẫn còn tới 464 người. Một cảnh sát chịu trách nhiệm sàng lọc danh sách dụi mắt đỏ ngầu lên, không nể nang gì nhắc nhở Phương Mộc, nếu tiến hành điều tra từng người trong 464 người này thì sẽ mất rất nhiều thời gian, ngoài ra, lực lượng cảnh sát trong cục cũng đều theo ý kiến của Biên Bình, tập trung truy xét những người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê. Ý ngầm của anh ta là: Có tốn thời gian cố sức sàng lọc trong danh sách này, cũng phí công vô ích mà thôi.
Phương Mộc vừa phải giải thích với anh ta, vừa tiện tay lật xem bên trong danh sách, đột nhiên, mắt cậu trừng lớn.
"Trịnh Lâm có ở đây hay không?"
Biết Trịnh Lâm đang ở trong phòng làm việc, Phương Mộc không nói thêm lời nào chạy ngay đến thang máy, khiến cho đồng sự kia bị bỏ lại phía sau lẩm bẩm:
"Thằng quỷ này, khi còn bé có phải bị chó sói đuổi không nữa."
Bận rộn liên tục mấy ngày qua, Trịnh Lâm vừa định ngả lưng trên ghế sa lon một lúc thì bị Phương Mộc ra sức lay dậy, yêu cầu anh điều ngay một lực lượng cảnh sát tiến hành điều tra một người.
"Điều tra ai?"
Phương Mộc mở danh sách ra, chỉ một cái tên mà bọn họ đều đã quen thuộc.
Khương Đức Tiên.
0 Nhận xét