--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
Chương 1 - Di chúc của Ngải Liên
Cho dù là uống trà, nhâm nhi socola hay tìm người cùng đánh cờ, đánh
bài, tán gẫu sau bữa trưa, mua áo sơ mi caro, chi nhiều hơn thu thẻ tín
dụng thậm chí là xem tin thể thao lúc ăn sáng---Mỗi người chúng ta đều
có thứ để nghiện.
Nói cách khác, không phải chỉ những thói quen
có hại như hút thuốc, uống rượu, lạm dụng thuốc hay hít thuốc phiện mới
gọi là nghiện. Trên thực tế, bất cứ thứ gì chúng ta bắt đầu ham muốn mặc
dù không cần thiết nhưng có thể thỏa mãn đòi hỏi về tâm lý hoặc sinh lý
của chúng ta đều có thể gọi là nghiện. Loại hành vi nghiện này giống
như việc hàng ngày bạn đều chọn đi làm trên một tuyến đường duy nhất,
cho dù có hàng tá “con đường dẫn tới thành Rome” ngắn và dễ đi hơn. Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi Ngải Tây cũng có không ít hành vi nghiện như vậy, đặc biệt là lúc anh ngồi trong quán cafe. Anh có thói quen gọi một ly nước soda nhét đầy đá mà vẫn không chê quá lạnh, nhẹ nhàng lắc ly, sau đó châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, vừa uống vừa chậm rãi nhả khói ra. Trong phút chốc, sương khói hòa lẫn trong nước, lại bị khí lạnh nhè nhẹ bốc hơi kéo lên trên -- cả cái ly như có sương khói lượn lờ, hơi nước mông lung, nhìn qua vô cùng thú vị.
Động tác này của Ngải Tây thường sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần, hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh nhìn chằm chằm cái ly mờ mịt sương khói chốc lát, sau đó nâng nó lên bên môi, giống như việc uống nước và hút thuốc đã được hợp nhất thành một, từ từ nuốt xuống. Anh cứ cúi đầu uống như vậy, mãi đến khi cái ly đã trở nên trong suốt và tinh khiết trở lại mới nhướn mí mắt lên, nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện. Luật sư Cổ Đức Mạn -- Ngải Tây nhìn ông ta không chớp mắt -- vẫn như cũ, tóc hoa râm, sơ mi và cà vạt thẳng thớm, vẻ mặt nghiêm túc, không có gì khác thường. Có điều, hôm nay lão sẽ bán thuốc gì trong hồ lô đây? Ngải Tây có chút mơ hồ.
Ngải Tây có thể coi là người trẻ tuổi, mặc dù cũng đã 30 xuân xanh rồi. Có thể sống được trong giới bác sỹ tâm lý di động này tới giờ cũng không hề dễ dàng. Cái gọi là bác sĩ tâm lý di động thực ra chính là bác sĩ tâm lý hoạt động không nằm trong biên chế của bệnh viện hoặc cơ quan được cấp phép chính thức nào, chỉ tự mình nhận tư vấn tâm lý để kiếm sống. Bình thường họ vừa phải lo liệu chu đáo cho khách hàng, lại phải lo đối phó với sự chỉ trích và áp lực của các chuyên gia, giáo sư. Biết làm sao được, ai bảo ngành này nhiều phần tử cặn bã như vậy chứ? Kỳ thật, trong giới chuyên gia thành phần hữu danh vô thực vốn không thiếu, nhưng trong đội ngũ bác sỹ chui này kẻ lừa đảo lại càng nhiều.
Ngải Tây đương nhiên không phải kẻ lừa đảo, nên cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt lẳng lặng phấn đấu, cuối cùng cũng có được một vị trí nhất định. Danh tiếng của anh hiện giờ không nhỏ, danh vọng thăng tiến, tài chính thời gian gần đây thu về cũng khá, vì vậy liền dồn tiền mở một trung tâm tư vấn riêng, thuê một số người trẻ tuổi chí đồng đạo hợp, khai trương thuận lợi. Việc làm ăn của trung tâm không tồi, tới nửa cuối năm vừa rồi bệnh nhân đến khám đông như trẩy hội. Mặc dù đã được thăng cấp lên làm ông chủ, Ngải Tây vẫn không muốn từ bỏ công việc chuyên môn, kham quá nhiều việc khiến sức lực của anh nhiều khi cảm giác bị rút cạn.
Cuộc hẹn từ phía người đàn ông ngồi đối diện -- Luật sư Cổ Đức Mạn ngày hôm nay khiến anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Luật sư Cổ Đức Mạn họ Cổ, Cổ trong Cổ Nguyệt, tên Đức Mạn. Cái tên này rất thú vị, không biết lúc ba mẹ ông đặt tên có nghĩ tới việc phiên âm Tiếng Anh của Đức Mạn vừa vặn chính là "GoodMan" (người tốt) hay không, vì vậy mọi người cũng thường gọi ông ta Người Tốt tiên sinh. Cổ Đức Mạn, hay còn gọi là Người Tốt tiên sinh, là người quen đã lâu của Ngải Tây. Hành nghề luật sư áp lực rất lớn, thường những lúc có chuyện bức xúc, luật sư Cổ sẽ tìm Ngải Tây tư vấn. Mặt khác, sau khi trung tâm khai trương, gặp vấn đề về pháp lý, Ngải Tây cũng sẽ cầu viện luật sư -- Thường xuyên qua lại, nảy sinh tình bạn, mối quan hệ cộng sinh của hai người ngày càng bền chặt.
Luật sư Cổ trước đây thường nói: "Tiểu Ngải à, lập trung tâm đi, đừng có nay đây mai đó mãi vậy! Không có nơi chốn cố định, cả ngày chạy tới chạy lui như vậy, chạy đến gãy cả chân, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu cậu không đủ tiền tôi có thể đầu tư cho cậu một chút?" Không biết có phải lời khuyên của luật sư đã phát huy tác dụng hay không, dù sao thì Ngải Tây hiện giờ cũng đã chính thức khởi nghiệp. Có điều thái độ của luật sư Cổ hôm nay rất khác, mặc dù ông vẫn tới tìm Ngải Tây nhưng lại từ chối nói chuyện trong trung tâm tư vấn. "Ra ngoài đi." Luật sư Cổ nói: "Ra ngoài nói chuyện tiện hơn, chỉ hai người chúng ta, đỡ bị người khác đàm tiếu.”
Hai ông già gặp nhau, có gì mà đàm tiếu chứ? mặc dù Ngải Tây không hiểu lắm, nhưng vẫn thuận theo ý kiến của vị trưởng bối này. Sau khi trung tâm khai trương đây là lần thứ ba luật sư Cổ đến tìm anh -- Tình hình lần này có vẻ rất khác với những lần trước. Mặc dù luật sư tiên sinh vẫn ăn mặc nghiêm túc và thẩm mỹ, nhưng nét mặt tựa hồ không thể che đậy được vẻ bối rối. Đối với những luật sư từng trải, kinh nghiệm phong phú mà nói, muốn che đậy cảm xúc cũng không hề khó, chưa kể vẻ mặt căng thẳng thì đừng mong xuất hiện ở họ. Điều này khiến Ngải Tây không đoán được rút cục luật sư tiên sinh đang gặp vấn đề gì, uống xong một ly nước mới lên tiếng: "Người Tốt tiên sinh, hôm ngay anh đến tìm tôi là. . ."
Không chờ anh nói hết câu, luật sư Cổ ngắt lời nói: "Ừm, Tiểu Ngải, chuyện này nói ra rất dài dòng, cậu xem thứ này trước đi." Ông ta nhấc bàn tay từ dưới mặt bàn lên, bỗng nhiên thấy nhân viên phục vụ qua rót thêm nước, lại có vẻ giật thót, chờ cô gái kia đi rồi, mới đưa sang một tờ giấy A4, một bản tài liệu photocopy được gấp lại.
Tờ giấy này dường như đã bị nắm trong tay lâu rồi, vừa nhăn nhúm lại dính mồ hôi. Ngải Tây càng mơ hồ không hiểu, nhưng anh cũng không nói gì, lẳng lặng nhận lấy, sau đó mở nó ra. Nếu luật sư Cổ đã muốn anh không nói ra, đương nhiên Ngải Tây cũng chỉ còn cách lẩm nhẩm đọc thầm. Anh nhìn lướt qua, trên đó hình như toàn là các điều luật, nhất thời không thể hiểu hết ngay được, đành phải lần lượt xem kỹ.
Phía trên cùng tờ giấy viết thế này: "Điều thứ nhất: Sau khi tôi chết, hoặc mất tích, tiên sinh Peter Đường nếu có năng lực thì có thể tiếp nhận tài sản tôi tặng cho, được quyền kinh doanh quán cafe của tôi, quyền sở hữu toàn bộ tài sản trong quán. Nếu tôi chết thì phải có giấy chứng tử còn nếu là mất tích thì do luật sư Cổ Đức Mạn xem xét quyết định.".
Hả? Đây là cái quái gì?
Mới chỉ đọc xong điều thứ nhất, Ngải Tây đã cảm thấy kỳ quái. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn luật sư, luật sư vẫn như cũ, vô cùng căng thẳng.
Điều khiến Ngải Tây cảm thấy mơ hồ khó hiểu đó là thứ này rốt cuộc là cái gì? Di chúc, hay giấy tặng cho tài sản? Vì sao lại phải viết "sau khi tôi chết", hoặc "sau khi tôi mất tích"? Người viết ra cái này, rốt cuộc là sắp chết, hay đang phải trải qua nguy hiểm nào đó thập tử nhất sinh hoặc là sắp "bị mất tích"? Đọc phần phía sau -- Câu cuối cùng, nhìn qua lại càng thêm kỳ quái. Cứ cho là chết đi, chết là xong, người đã chết rồi thì mồ yên mả đẹp - đầu năm nay nhà cửa và đất đai lên giá, nếu không có nơi chôn cất thì tìm một chỗ cho phép đặt tro cốt là được rồi. Thế nhưng mà câu " Việc Mất tích của tôi thì do luật sư Cổ Đức Mạn quyết định"? Luật sư có thể quyết định một người Mất tích sao?!
Có nghĩ nát óc thì điều thứ nhất cũng không thể giúp mình lý giải được những nghi vấn này, Ngải Tây đành phải đọc tiếp: "Điều thứ hai: Nếu tiên sinh Peter Đường muốn được nhận quyền sở hữu quán cafe, anh ta cần phải đồng ý thêm các điều khoản phụ sau đây. Trong vòng 5 tháng sau khi tiên sinh Peter Đường tiếp nhận quán cafe, nếu bị chết, mất tích, đi tù, mất năng lực hành vi dân sự hoặc năng lực công tác, thì Đường tiên sinh phải đồng ý chuyển giao toàn bộ quyền sở hữu quán cafe cho Mạch Đào tiên sinh vô điều kiện. Việc đồng ý với điều khoản kèm theo của Đường tiên sinh là điều kiện để điều thứ nhất có hiệu lực pháp lý, tức là nhận được tài sản là quán cafe của tôi. Nếu như ngày nào Đường tiên sinh tử vong, mất tích, tù tội, mất năng lực hành vi dân sự hoặc năng lực công tác lại không đồng ý chuyển giao quyền sở hữu quán café thì luật sư Cổ Đức Mạn có quyền chiếu theo bản ghi nhớ này, mời các cơ quan hữu quan hợp tác xử lý .". . .
Ngải Tây cảm giác mình đang rơi vào trong một cái hố sâu thăm thẳm. Không biết là do điều hòa mở quá lạnh, hay vì nguyên nhân gì khác, toàn thân anh chợt nổi da gà.
Đây rốt cuộc là trò chơi gì?!
Nếu chỉ đọc điều thứ nhất còn chưa thấy vấn đề gì quá kỳ quái, mặc dù từ ngữ người viết sử dụng có hơi kỳ lạ một chút, nhưng cũng chỉ có thể cho rằng người viết bức thư tặng quà hay là di chúc này là một người rất thẳng thắn mà thôi. Có điều những thứ phía sau quả thực rất quái dị? Nếu đã xác định tặng cho người ta, vì sao lại phải đặt điều kiện? Đầu tiên vốn tưởng chỉ có một mình Peter Đường là người thụ hưởng (Tạm thời không quan tâm đến việc người Trung Quốc tại sao lại gọi tên như vậy), bây giờ lại lòi thêm ra một người thụ hưởng thứ hai tên Mạch Đào, rốt cuộc tâm ý của vị viết bản di chúc này là thế nào? Thừa kế thế vị* sao? Nhìn cũng không giống lắm.
(* Thừa kế được hiểu là việc dịch chuyển tài sản của người đã chết sang cho người còn sống. Thực tế cho thấy có những trường hợp người được hưởng thừa kế lại chết trước hoặc chết cùng lúc với người để lại di sản. Khi đó pháp luật cho phép con của người thừa kế được hưởng phần di sản mà lẽ ra bố mẹ chúng sẽ được hưởng theo pháp luật nếu còn sống. Chế định này gọi là thừa kế thế vị.)
Đành phải xem tiếp xuống dưới, nhưng những điều khoản phía dưới chủ yếu là một vài hạng mục công việc cụ thể, cũng không có gì đặc đặc biệt và cũng không hề có điều nào giải thích thêm cho hai điều bên trên.
Bản di chúc được ấn định vào tháng 09 năm 2009.
Ngải Tây hít vào một hơi lạnh, lại châm một điếu thuốc, hồi lâu mới gắng lên tiếng hỏi: "Người Tốt tiên sinh, anh bảo tôi xem thứ này, rốt cục là có ý gì đây?" Vẻ mặt Cổ Đức Mạn vẫn nghiêm trọng như trước khoát tay nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chú em có ý kiến gì với cái này không."
Ý kiến sao?
Ý kiến thật ra rất nhiều, mà nói chung vô cùng hỗn loạn, không thể nói rõ được.
Thấy Ngải Tây không nói gì, luật sư tiên sinh lại rút từ trong cặp xách ra một tờ giấy: "Được rồi, vậy cậu lại đọc tiếp cái này đi."
"Ơ. . ." Ngải Tây theo quán tính nhận lấy, trong lòng nảy sinh một loại dự cảm không tốt. Quả nhiên, tờ giấy này không khác gì tờ giấy khi nãy – Cách viết hoàn toàn giống nhau, cũng là những dòng điều khoản.
"Điều thứ nhất: Sau khi tôi chết, hoặc sau khi tôi mất tích, Mạch Đào tiên sinh nếu có năng lực tự gánh vác cuộc sống, thì có thể tiếp nhận tài sản tôi tặng, nhận được quyền sở hữu căn nhà ở Thiên Đường Uyển của tôi cùng một trăm vạn đồng tiền mặt. Nếu tôi chết thì phải có giấy chứng tử còn nếu là mất tích thì do luật sư Cổ Đức Mạn xem xét quyết định."
. . .
Điên rồi! Càng lúc càng phát điên rồi! Ngải Tây lẩm bẩm trong lòng.
Cái đó với điều thứ nhất vừa rồi có gì khác nhau không? Đương nhiên là có: Người được thụ hưởng khác nhau, một là Peter Đường, một là Mạch Đào; Nội dung tài sản tặng cho cũng không giống, một là quán cafe, một là bất động sản và tiền mặt.
Về phần điều thứ hai, Ngải Tây không cần nhìn cũng có thể đoán ra được. Quả nhiên, thực thế cũng chính xác là như vậy: "Điều thứ hai: Nếu Mạch Đào tiên sinh muốn nhận được bất động sản và tiền mặt, thì anh ta cần phải đồng ý điều khoản đính kèm. Nếu như trong năm tháng sau khi Mạch Đào tiên sinh tiếp nhận nhà, bị tử vong, mất tích, tù tội, mất năng lực hành vi dân sự, thì Mạch tiên sinh phải đồng ý, chuyển giao vô điều kiện quyền sở hữu bất động sản cho Peter Đường tiên sinh, còn tiền mặt thì không cần trả. Mạch tiên sinh phải đồng ý với điều khoản đính kèm, thì điều thứ nhất mới có hiệu lực, tức là nhận được bất động sản và tiền mặt của tôi. Nếu ngày nào đó bị tử vong, mất tích, tù tội, mất năng lực hành vi dân sự, lại từ chối chuyển giao quyền sở hữu bất động sản, luật sư Cổ Đức Mạn có quyền chiếu theo bản ghi nhớ này, mời các cơ quan hữu quan hợp tác xử lý."
"Cái này. . ." Ngải tây hoàn toàn không biết nói gì cho phải. Anh chớp mắt, nhìn luật sư tiên sinh cầu cứu.
"Cậu thấy thế nào?" Cổ Đức Mạn vẫn câu hỏi cũ.
"Tôi. . .Tôi chỉ có thể nói người lập bản di chúc này, là kẻ điên."
"Kẻ điên. . ." Cổ Đức Mạn cười, tựa hồ cũng được an ủi một chút trong lòng, song nụ cười này thoảng qua như gió: "Ừ, hắn đích thực là một kẻ điên. Sau đó thì sao? Cậu cứ nói."
"Tôi có thể nói cái gì nữa đây?" Ngải Tây có chút chán nản, anh vốn không thể hiểu việc này có liên quan gì đến mình: "Nói đơn giản thế này, thời gian anh với tôi qua lại vốn không ngắn, tôi nói thẳng, hy vọng anh bỏ qua cho. Suy nghĩ của tôi về chuyện này rất loạn, không hiểu ruốt cuộc anh muốn nghe cái gì? Hay nói cách khác, hôm nay anh tới tìm tôi, bảo tôi xem thứ này, rốt cuộc là có dụng ý gì, xin anh nói rõ trước. Như vậy thì tôi cũng không cần giữ ý gì nữa."
"Ôi, được rồi." Cổ Đức Mạn thở dài: "Cậu nói đúng. Tiểu Ngải à, không gạt cậu, từ khi nhận được phần di chúc này, à, không. . .Tóm lại. . .Mặc kệ rốt cục thứ này là gì, từ khi nhận phần ủy thác này, tôi đã không ngủ ngon được ngày nào. Có lẽ cậu cũng có chút xem thường tôi nhỉ, tôi đã từng này tuổi rồi, lăn lộn trong nghề này cũng ngót nghét hai mươi năm, thế mà còn bị chút việc cỏn con ấy quấy nhiễu. Nhưng mà Tiểu Ngải này, tôi hỏi cậu một chút, cậu đã từng gặp hoặc nghe nói đến loại di chúc như vậy chưa?"
"Chưa. . ." Tiểu Ngải nghiêm túc lắc đầu: "Nếu như nói hoàn toàn không có thì cũng không đúng, trong một số cuốn tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản cũng từng xuất hiện tình huống tương tự. Nhưng mà, cho dù là tiểu thuyết, cũng sẽ không thẳng thắn ép buộc hai người thụ hưởng đối địch như thế. Nói trắng ra cái này đích thực là ép buộc một trong hai người phải giết người kia mới thu được toàn bộ lợi ích. Trong thực tế, loại chuyện này là có một không hai."
"Ừ!" Cổ Đức Mạn trịnh trọng gật đầu: "Đích xác là như thế. Tôi đã xử lý có đến trên một ngàn vụ ủy thác, nhưng chuyện thế này cũng là lần đầu gặp phải. Song Tiểu Ngải cậu nói sai một điểm - Người ủy thác cho tôi có tầm nhìn rất xa, hắn đã chuẩn bị đề phòng chu đáo, để tránh cho những kẻ được thụ hưởng tự giết hại lẫn nhau."
"Là sao?"
"Ha ha ha," Cổ Đức Mạn lại nở nụ cười hiếm hoi: "Cậu xem thử hai cái tên này: Mạch Đào nhìn qua thì giống như tên người bình thường; Peter Đường lại có chút không giống lắm, trên thực tế, tên thật của hắn cũng không phải như vậy. Đây chỉ là cái tên di chúc viết ra mà thôi. Cậu xem, điều thứ tám của hai phần di chúc đều viết: 'Chỉ có tôi mới biết cũng như có thể chứng thực thân phận của họ, sau khi kiểm gia chứng minh thư của họ mới được phép làm thủ tục chuyển giao tài sản.' Hơn nữa, chỗ cao minh hơn của người ủy khác đó là đối với mỗi người thụ hưởng đều không biết còn có một phần di chúc khác tồn tại."
Cao minh à? Ngải Tây thật sự không thấy thế! Muốn Peter Đường và Mạch Đào cho rằng di chúc trong tay mình là bản duy nhất căn bản là hoàn toàn không thể. Cho dù Mạch Đào có thể không biết chuyện quán cafe, nhưng người ủy thác chắc chắn phải một chỗ ở chứ? Trong di chúc cho Peter Đường chỉ nói quán cafe, mà chưa nói chuyện nhà cửa, bản thân việc này đã chứng minh di chúc không hề có một bản.
Hay như chưa cần nói đến vấn đề này. Chỉ riêng phần di chúc thuộc về mình của họ cũng đã buồn cười rồi - Di chúc cho tôi, vì sao lại xuất hiện tên người khác? Hơn nữa không chỉ xuất hiện mà thôi. Nếu tôi không đồng ý trong tình huống gặp cảnh ngộ đặc biệt phải chuyển giao vô điều kiện tài sản cho người này, thậm chí tôi cũng không thể được nhận phần tặng cho.
Cho dù bất kể là Peter Đường hay Mạch Đào, hai vị đương sự tám phần cũng không phải đồ ngốc, chẳng lẽ họ lại không cân nhắc, không đi tìm hiểu xem đối thủ tiềm tàng của mình là ai hay sao? Ngải Tây không nói gì, chỉ cúi đầu hút thuốc, tranh thủ ngắm nghía chiếc ly thủy tinh trong tay. Tư vấn tâm lý đã nhiều năm, quái nhân cũng gặp vô số, có điều lần đầu gặp trường hợp quá đáng như vậy. Anh không nhịn được nghĩ nếu lòng người cũng trong suốt như cái ly này, thật tốt đẹp biết bao.
Cổ Đức Mạn tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Ngải Tây, nói: "Chú em Tiểu Ngải, cậu cũng thấy đấy, di chúc này từ ngày lập đến giờ, đã xấp xỉ một năm. Cảm giác hoang mang của tôi lại không hề hòa tan theo thời gian, ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ. Mấy đêm gần đây, tôi thường mơ thấy ác mộng. Thẳng thắn mà nói, liên quan đến vấn đề này còn có một câu chuyện ly kỳ, chú em muốn nghe không?"
Muốn chứ, sao lại không muốn cho được? Ngải Tây gật đầu: "Theo lẽ thường mà nói, hầu như bất kỳ ai cũng đều thích tài sản, cho dù điều khoản đính kèm của di sản này có chút kỳ dị. Song, người bình thường sẽ không thể nói chết là chết, nói tàn phế là tàn phế đúng không? Chỉ cần tôi có thể sống bình thường, tôi có quyền ung dung hưởng thụ nhà, tiền mặt hoặc quán cafe, cớ sao mà không nhận chứ? Hơn nữa có câu người được trọng thưởng tất phải có dũng phu, đây chính là chân lý ngàn đời không đổi. Cho nên, họ đều không có lý do gì từ chối tiếp nhận phần quà tặng này."
Cổ Đức Mạn nuốt nước miếng, ổn định lại tâm trạng: "Song, hai người thụ hưởng này, cũng có thể gọi là quái nhân. Đầu tiên, khi vừa biết được tin người ủy thác chết hoặc mất tích hai người đều vô cùng đau xót, đồng thời cũng. . ."
"Chờ chút!" Ngải Tây nhịn không được, nói xen vào: "Người Tốt tiên sinh, lời anh vừa mới nói là tiếng Trung Quốc đó sao?" Ngải Tây vô cùng kích động, cũng không khách khí nữa, truy hỏi: "Cái gì gọi là chết hoặc mất tích? Đối với con người chết là chết, mất tích là mất tích, đương nhiên mất tích cũng có khả năng là đã chết. Song đối với một chuyên gia pháp lý như anh mà nói, hai khái niệm này vốn không thể nói nhập làm một chứ? Nếu người ủy thác đã chết, vậy thì là hắn đã chết; nếu mất tích thì là mất tích, tại sao lại nói chết hoặc mất tích chứ?"
"Bởi vì tôi thật sự không biết!" Cổ Đức Mạn cười khổ: "Có thể nói thế này, ngay trong ngày hai phần di chúc có hiệu lực, người ủy thác liền nhảy lầu tự sát, may mà tự sát không thành. Nhưng từ đó về sau, hắn liền không xuất hiện nữa. Cậu nói xem, đây rốt cục xem như là chết hay mất tích chứ?"
"Là mất tích. Tính từ một mốc thời gian nào đó không còn xuất hiện nữa, cái này phải xem là mất tích."
"Đúng vậy."
"Vậy, thủ tục tặng tài sản này lúc nào phát sinh hiệu lực?"
"Một tháng sau khi tự sát không thành."
"Một tháng?"
"Đúng vậy. Đây là theo yêu cầu của người ủy thác. Cậu không nhớ sao? Trên di chúc vừa rồi cũng viết, có xác nhận là mất tích hay không do tôi quyết định. Đương nhiên, tiêu chuẩn mất tích này của cũng là theo yêu cầu của người ủy thác. Người ủy thác từng nói, nếu trong vòng một tuần hắn không gọi điệu cho tôi để xác nhận, vậy có thể cho rằng hắn đã mất tích. Bắt đầu tính là ngày thứ nhất, trong vòng một tháng sau ngày thứ nhất hắn vẫn không liên lạc với tôi, thì bắt đầu xử lý thủ tục chuyển giao tài sản."
"Chẳng lẽ, hàng tuần hắn đều điện thoại cho anh, mãi cho đến trước khi hắn mất tích, chưa từng quên sao?"
"Đúng vậy, hắn chưa từng quên! Hắn vốn không quên bất cứ chuyện gì!" Ánh mắt Cổ Đức Mạn đột nhiên trở nên căng thẳng, trên mặt bao phủ một làn sương mê hoặc, vẻ mặt đó dường như chỉ xuất hiện ở các tín đồ cuồng tín."
". . ." Ngải Tây im lặng.
Nguyên nhân anh im lặng kỳ thật rất đơn giản: Người ủy thác chắc chắn là kẻ điên! Di chúc viết rối rắm như thế cũng đã đủ khác người rồi, chưa kể hắn mang việc mình mất tích giao cho luật sư quyết định, thật sự không còn gì để nói. Nếu chỉ là nếu mà thôi, Cổ Đức Mạn tiên sinh có tâm địa muốn chiếm đoạt tài sản, tự soạn ra một thời gian mất tích chẳng phải là đã thành công rồi sao? Đương nhiên, đây chỉ là nếu mà thôi, trong thực tế khả năng này cũng không lớn.
Có điều, một suy nghĩ ác độc hơn đột nhiên tràn vào đầu Ngải Tây. Chờ một chút, trước đó mình đã quên mất - Nếu như tất cả đều do một tay luật sư quyết định, vậy chẳng phải anh ta có thể sẽ dễ dàng làm giả mọi thứ sao?
Khả năng một: Sau khi người ủy thác mất tích, luật sư cùng một người được thụ hưởng tiến hành chiếm đoạt tài sản của người còn lại. Đương nhiên việc này có hơi phức tạp một chút, kỳ thật cũng không cần thiết phải giết người, tạo ra một vụ tai nạn xe cộ là được. Sau đó, luật sư có thể cùng người được thụ hưởng chia nhau mỗi người một nửa.
Khả năng thứ hai: Việc này đơn giản hơn, khả thi hơn so với khả năng thứ nhất, cũng có thể thu được nhiều lợi ích hơn. Sau khi người ủy thác mất tích, luật sư tự mình tìm hai người giả trang thành người được thụ hưởng, sau đó chia phần lợi ích thành nhiều phần, cái này dễ thực hiện hơn.
Ngoài ra còn có rất nhiều khả năng ác độc khác, Ngải Tây không muốn nghĩ nữa. Anh hoài nghi nhìn luật sư, không nói gì.
"Tiểu Ngải," Cổ Đức Mạn đã hiểu hết suy nghĩ của anh, "Tôi biết cậu đang nghĩ gì, trên thực tế việc đó là không thể!"
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không dám!" Cổ Đức Mạn đặt mạnh cái ly trên mặt bàn, cafe bên trong văng ra một ít.
Không dám?
Người ủy thác thần bí này, rốt cuộc là ai?
Hai người đều vô cùng khó nghĩ, im lặng hồi lâu. Lần này, Cổ Đức Mạn lại lấy ra một tờ giấy khác, không nói gì, đưa cho Ngải Tây.
Ngải Tây cầm lấy chỉ nhìn thoáng qua, liền vô cùng thất kinh.
Lần này người được thụ hưởng lại chính là luật sư Cổ Đức Mạn đang ngồi đối diện mình!. . .
Chỉ trong phút chốc, trước mặt Ngải Tây đã xuất hiện ba phần di chúc. Hai phần trước người được thụ hưởng lần lượt là Peter Đường và Mạch Đào, người được thụ hưởng của phần di chúc thứ ba chính là luật sư Cổ Đức Mạn.
Phần di chúc này trong mắt người thường vẫn vô cùng rối rắm, có điều do đã chuẩn bị tâm lý trước, trong lòng Ngải Tây rốt cuộc cũng đã đã bình tĩnh hơn: "Điều thứ nhất: Sau khi tôi chết, hoặc sau khi tôi mất tích một tháng, Cổ Đức Mạn tiên sinh cần dựa theo yêu cầu của tôi xử lý hai bản di chúc. Nếu xử lý thỏa đáng, tức là chắc chắn rằng Peter Đường và Mạch Đào cùng nhận được quyền lợi hợp pháp của họ, thì luật sư Cổ Đức Mạn có thể nhận được tài sản tôi tặng, đó là toàn bộ tài sản còn lại có giá trị của tôi."
"Điều thứ hai: Tài sản có giá trị đó ngoại trừ ngôi nhà, quán cafe và một trăm vạn đồng tiền mặt. Chú ý, ngôi nhà bao hàm tất cả gia cụ, đồ điện và vật dụng trong nhà khi đó; Quán cafe bao hàm tất cả gia cụ, đồ điện và vật dụng của quán cafe khi ấy. Mặt khác, trong tài sản còn thừa đó còn phải trừ đi toàn bộ chi phí giải quyết thủ tục thừa kế của Peter Đường và Mạch Đào, như phí công chứng, phí thuế các loại, toàn bộ tài sản sau khi còn lại mới thuộc vể luật sư Cổ Đức Mạn, tổng cộng vào khoảng một trăm tám mươi vạn đồng nhân dân tệ."
"Điều thứ ba: Nếu giữa Peter Đường và Mạch Đào có một người xuất hiện tình trạng tử vong, mất tích, tù tội, mất năng lực hành vi dân sự hoặc năng lực công tác vân vân, luật sư Cổ Đức Mạn phải dựa theo yêu cầu của tôi trong điều thứ hai của hai phần thỏa thuận trước, chuyển giao tài sản của tôi cho người được thụ hưởng khỏe mạnh kia. Điều kiện bổ sung là nếu không thể đảm bảo lợi ích của người thụ hưởng còn lại, thì Cổ Đức Mạn phải từ bỏ hoặc trao trả lại di sản của tôi, tổng cộng một trăm tám mươi vạn đồng."
Tiếp sau đó lại là một số điều khản không quan trọng, một vài hướng dẫn cụ thể. . .
Ngải Tây xem xong y như người câm, không mở miệng ra được.
Anh có một loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm sau lưng, sống lưng lạnh toát.
Thứ này không thể gọi là di chúc, thứ này thực tế chính là một trò đùa trắng trợn! Người ủy thác đã tính toán rất kỹ tất cả—— Đầu tiên là Peter Đường và Mạch Đào, sau đó là Cổ Đức Mạn. Trời ạ! Ai biết sau lưng Cổ Đức Mạn có thể còn có một luật sư hoặc cơ quan nào khác đang theo dõi hành động của ông ta không?
Lợi ích của từng người đều có quan hệ mật thiết với những người khác. Trong tình hình đó nếu bất kỳ ai nổi lòng tham, kỳ thật cũng đều không thể thu được lợi ích gì.
Có lẽ Peter Đường muốn giết Mạch Đào, có lẽ Mạch Đào cũng có suy nghĩ tương tự, song đối với Cổ Đức Mạn mà nói, nếu muốn lợi ích của mình được đảm bảo, anh ta phải đồng thời kiềm chế hai người để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, từ đó có thể nhận được số tiền thừa kế lớn kia. Nếu giữa hai người xảy ra bất kỳ vấn đề gì, không thể khống chế cục diện, vậy thì ông ta cũng khó tránh bị liên can, phải vứt bỏ đi phần mình đáng được nhận. Huống chi, sau lưng ông ta rất có thể có luật sư hoặc cơ quan khác luôn theo dõi sát sao.
Chỗ tinh diệu nhất của phần di chúc thứ ba chính là ở chữ "trao trả" này! Trao trả nghĩa là sao? Nếu di chúc viết là sau khi người ủy thác tức Ngải Liên đã chết hoặc mất tích mới có hiệu lực, vậy phải trao trả phần di sản này cho ai? Đương nhiên không thể là bản thân Ngải Liên. Nói một cách đơn giản, không phải trả lại mà là bị đòi lại. Nếu Cổ Đức Mạn không làm việc theo đúng quy củ, cơ quan ngầm phía sau lưng có lẽ sẽ hiện thân.
Đây chính là loại cảm giác hoang mang của bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn hơn nữa bạn còn không biết ruộc cuộc là có chim sẻ thực hay không. Luật sư Cổ Đức Mạn thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Thế nào, Tiểu Ngải, cậu bây giờ hẳn có thể tưởng tượng được nỗi hoang mang của tôi rồi chứ?"
"Không thể nào!" Tiểu Ngải đột nhiên cười vui vẻ, miệng anh rất nhỏ, lúc cười cũng không dài ra được bao nhiêu: "Nói thật, tôi phải chúc mừng anh đấy, không tốn bao nhiêu công sức mà có thể hưởng một trăm tám mươi vạn đồng! Cho dù là với anh đây cũng không phải khoản tiền nhỏ đúng không?"
Câu hỏi này vừa vặn đâm trúng chỗ hiểm của Cổ Đức Mạn, tâm trạng của Người Tốt tiên sinh cũng không được tốt lắm. Lão thở dài, nói: "Đừng nói nữa, tôi căn bản không thể lấy được khoản tiền đó!"
"Sao?"
"Nhìn điều thứ nhất đi, chỉ trong trường hợp cả Peter Đường và Mạch Đào cùng được thụ hưởng tài sản tôi mới có thể được tiền."
"Việc này có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ hai người họ không muốn nhận di sản này?!" Lời này không hiểu sao anh lại nói ra được, bản thân Ngải Tây cũng không hiểu. Thật lạ lùng, có kẻ ngốc như vậy sao?
"Ha ha, trước đó tôi vốn đang muốn nói về việc này, bị cậu ngắt lời đó, được rồi, tôi nói tiếp. Chúng ta tính toán một chút trước. Nếu Peter Đường kế thừa quán cafe, theo tôi biết, mặc kệ hắn kê khai thuế như thế nào, lợi nhuận một năm của quán cafe ít nhất cũng phải trên năm mươi vạn. Nếu Peter Đường có thể duy trì quán cafe vận hành bình thường, trong vài năm hắn có thể dễ dàng kiếm được mấy trăm vạn. Về phía Mạch Đào, năm nay nhà nước bắt đầu điều chỉnh giá nhà, nhà second hand không dễ bán. Song bất động sản dù sao cũng là bất động sản, thứ này có thể tăng giá theo tỉ giá của đồng tiền! Cho dù là loại trừ phần tăng giá, bất động sản này định giá bèo nhất cũng phải khoảng một trăm hai mươi vạn, ngoài ra còn được tặng thêm một trăm vạn tiền mặt, tổng cộng Mạch Đào thu được khoảng hai trăm hai mươi vạn. Sau đó là tôi, người ủy thác định giá tài sản còn thừa lại là một trăm tám mươi vạn, đó là tính toán trừ hao nhất, hơn nữa chưa tính đến giá trị tiền lời khi bán vật phẩm đáng giá, bởi vậy khoản tiền của tôi hẳn cũng tới hai trăm vạn. Từ điểm này mà xem xét, người ủy thác đã tốn nhiều công sức, về cơ bản đã phân chia đều tài sản. Song, tôi cũng không hiểu vì lý do gì, người ủy thác mặt dù không hề có quan hệ thân thích với Peter Đường và Mạch Đào nhưng lại mang một số tiền lớn như vậy tặng cho, có thể nói là miếng bánh thịt từ trên trời rơi xuống. Nhưng hai người kia dường như không hề quan tâm chút nào. Peter Đường thì còn đỡ, sau khi tôi khuyên sống khuyên chết, cũng coi như là đã ký tên, tiếp nhận quán cafe. Nhưng Mạch Đào thì bất kể thế nào, anh ta cũng chỉ đồng ý nhận tiền mặt một trăm vạn, chết sống cũng không chịu nhận nhà. Điểm phiền toái nhất là, hiện giờ anh ta còn muốn trả lại tiền mặt." . . .
Trên đời này thật sự có thằng đại ngốc đui mù như vậy sao! "Hay là. . ." Tiểu Ngải phỏng đoán: "Gia đình của người ủy thác từng uy hiếp họ?"
"Không thể, người ủy thác không có gia đình! Cha mẹ hắn đã mất sớm, hắn chưa từng kết hôn lại không có con, họ hàng thân thích thì có mấy người, nhưng không liên lạc gì."
"Vậy. . ."
"Nói về chuyện này, cũng rất kỳ hoặc. Tôi đã nhiều lần đi tìm Mạch Đào, anh ta chỉ đồng ý tiếp nhận khoản tiền một trăm vạn. Tôi nghĩ, dù sao cũng không còn cách nào, hy vọng có một ngày anh ta hồi tâm chuyển ý. Sau đó tôi cũng để ý đến hành động của Mạch Đào, phát hiện anh ta thường xuyên đến một viện điều dưỡng. Tôi có đi theo một lần, phát hiện người ủy thác cũng đang ở trong viện. Nói cách khác, sau khi hắn tự sát bất thành, thì vào đó ở. Mạch Đào định kỳ tới gặp mặt hắn, đồng thời cũng mang một phần tiền trong một trăm vạn đóng phí cho bệnh viện. Nhưng về sau tôi nghe nói người ủy thác đã trốn khỏi viện điều dưỡng, từ ngày đó Mạch Đào bắt đầu không ngừng tới tìm tôi, yêu cầu trả số tiền mặt còn lại. Tôi đương nhiên không thể đồng ý, vì trên thư ủy thác không viết cái này. Nếu trên thư ủy thác không có, vậy theo pháp luật quy định thì số tiền này chính là của Mạch Đào. Mạch Đào thích cho ai thì cho, thích mua cái gì thì mua, nhưng không thể trả lại tôi, vì tôi không phải chủ nhân của số tiền kia. Hơn nữa, vì anh ta lần lữa không chịu nhận nhà, phần di chúc bên phía anh ta không có hiệu lực toàn bộ, cho nên tôi cũng không thể nhận được một trăm tám mươi vạn kia."
Không hề đơn giản?
Ngải tây cảm thấy rất lạ lùng, đồng thời cũng không khỏi phát sinh hiếu kỳ cực lớn với người ủy thác thần bí này. Rốt cuộc hắn ta là hạng người nào, xuất phát từ mục đích gì mà có thể nghĩ ra một chuyện lắt léo như vậy chứ?
Hắn qua lời kể của luật sư, nhiều lần xuất hiện những chuyện mơ hồ. Tự sát không thành —— Vào viện điều dưỡng —— thường xuyên gặp mặt một người thụ hưởng —— Trốn khỏi viện điều dưỡng —— Còn sống nhưng không đòi lại di sản. . .
Xét trên một góc độ khác, khối di sản thừa kế này cũng khá quỷ dị.
Xét trên góc độ logic học: Nếu hai người được thụ hưởng cùng được lợi, Cổ Đức Mạn sẽ nhận được một trăm tám mươi vạn, nhưng Cổ Đức Mạn căn bản không dám lừa gạt, vì tương lai sẽ có rất nhiều chuyện không thể xác định. Nếu Peter Đường gặp chuyện ngoài ý muốn mà Mạch Đào không thể nhận di sản thừa kế, hoặc ngược lại, Cổ Đức Mạn đều phải hoàn trả đủ số tiền một trăm tám mươi vạn. Điểm được lợi duy nhất đó là vào lúc trao trả lại một trăm tám mươi vạn, không cần lo trượt giá. Nói cách khác, thời gian phải trao trả càng muộn, lại càng có lợi. Cũng với lý luận như vậy, thời gian được nhận di sản càng muộn, đối với lão càng bất lợi!
Cho nên, người ủy thác gần như đã suy tính toàn bộ về hành động của người thụ hưởng trong tương lại . Người thụ hường thứ nhất —— Peter Đường: Bất kể là xét từ góc độ nào, Peter Đường đều coi như là bắt được vàng. Hằng năm thu về năm mươi vạn, chưa kể quán cafe có có thể ngày càng làm ăn có lãi hay không, cho dù lợi nhuận giảm xuống, cửa hàng đó cũng thu lời không ít. Trong hoàn cảnh như vậy, Peter Đường có cần phải chiếm đoạt căn nhà của Mạch Đào không? Hoàn toàn không. Bởi vì chỉ cần dựa vào quán cafe, trong vòng vài năm, hắn đã có thể mua rất nhiều nhà.
Người thụ hưởng thứ hai —— Mạch Đào: Mạch Đào nhìn qua càng kỳ lạ. Anh ta đã tiếp nhận một trăm vạn, nhưng chủ yếu tiêu vào việc điều trị cho người ủy thác, hơn nữa không muốn sở hữu số tiền còn lại. Cho dù rốt cuộc là anh ta có suy nghĩ gì thì nhân phẩm của người này cũng rất đáng tin, ít nhất là sẽ không đi chiếm đoạt tài sản của Peter Đường. Có điều tại sao anh ta lại không nhận nhà? Một bí ẩn không lời giải. Có lẽ bởi vì bản thân anh ta cũng có rất nhiều tiền, nên cảm thấy không cần, hiện tại chỉ có thể giải thích như vậy.
Người thụ hưởng thứ ba —— Luật sư Cổ Đức Mạn: Thẳng thắn mà nói, công việc của luật sư là vất vả nhất. Đương nhiên, lão cũng dễ dàng dở chiêu trò nhất. Tuy nhiên, người ủy thác tính toán chu toàn, nếu Cổ Đức Mạn muốn bắt tay với Peter Đường chiếm đoạt tài sản của Mạch Đào, Peter Đường sẽ không đồng ý. Bản thân Peter Đường đã rất nhiều lợi ích rồi, cần gì mạo hiểm chiếm đoạt một nửa tài sản khác chứ? Trái lại cũng giống vậy, Mạch Đào cũng sẽ không mạo hiểm. Nếu hai người đều không mạo hiểm, Cổ Đức Mạn cũng có thể té nước theo mưa nhận được tiền, việc này mọi người đều vui vẻ. Có điều hiện giờ đã phát sinh vấn đề, Cổ Đức Mạn đương nhiên sợ việc thừa kế gặp rắc rối hơn những người khác. Song hiện tại phát sinh rắc rối đó là —— Mạch Đào không muốn nhận bất động sản. Có lẽ sau này còn có thể xảy ra rắc rối lớn hơn nữa?
Ngải Tây thật sự cảm thấy bức xúc thay cho luật sư. Về chuyện di chúc này, cả ngày căng thẳng, rốt cuộc Ngải Tây đã hiểu. Mặc dù thân phận của người ủy thác còn rất thần bí, song anh cũng không định tìm hiểu nhiều. Có liên quan gì đến mình đâu? Nghĩ át óc cũng không được một phân tiền. Nghĩ tới đây, Ngải Tây dần dần cũng thông cảm với luật sư Cổ Đức Mạn —— Vấn đề đau đầu như vậy, kỳ thật lão cũng không thể tránh. Chắc là thời gian qua đã phải nén chuyện này xuống tận đáy lòng quá lâu, luật sư cũng muốn tìm người tâm sự, phát tiết một chút, cho nên mới tìm đến mình.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngải Tây dễ chịu hơn rất nhiều: "Theo tôi thấy," Anh nói: "Người Tốt tiên sinh, hay là anh cố gắng thuyết phục Mạch Đào, một ngày nào đó anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý thôi. Thứ cho không, ai không muốn chứ? Có lẽ anh ta nghĩ căn nhà này có chút đen đủi thôi, hoặc lo lắng thấy vật nhớ người, không muốn nghĩ nhiều đến người ủy thác, cho nên tạm thời không muốn mà thôi. Qua thời gian, anh ta sẽ từ từ nghĩ thông suốt." Thực ra mấy câu này vốn cũng không có chút bổ ích nào, song cũng thực sự là rất cầu thị rồi. Không ngờ luật sư cũng không hề tiếp lời, lão tựa hồ như đang tính toán chuyện gì khác. Ngải Tây bị mất mặt, đành phải tiếp tục tự uống nước.
Nước soda ban đầu đã nhanh chóng thăng cấp thành Whiskey.
Hồi lâu sau, luật sư Cổ Đức Mạn mới thở dài một tiếng: "Muốn thế nào thì cứ như vậy đi, tôi không còn cách nào nữa!"
"Hầy, vậy mới đúng chứ! Chuyện phiền não trong lòng anh cứ bỏ qua đi. Cô à, cho vị tiên sinh này một ly giống tôi."
Cổ Đức Mạn cũng uống rượu, trong lòng Ngải Tây biết rõ. Uống rượu uống dày, đánh bạc đánh mỏng. Một ly rượu lót bụng, giao tình hai người cũng chưa dày thêm được như khúc cua tường thành, song dù sao thì cũng đã thả lỏng được đôi chút, luật sư cũng nói nhiều hơn. "Tiểu Ngải, chuyện hôm nay, cậu ngàn vạn lần đừng nhắc tới với ai khác!"
"Tiểu Ngải, việc làm ăn của cậu cũng không tệ lắm nhỉ? Mấy tháng này tôi thấy khách khứa không ít à!"
"Tiểu Ngải, chuyện hôm nay, cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.". . .
Tôm lại, nói thì nhiều, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ có một câu như vậy, nhiều ít cũng khiến người ta có chút khó chịu.
Thình lình, Cổ Đức Mạn chuyển đề tài: "Ôi chao! Cậu xem đầu óc tôi này, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện chính. Tiểu Ngải, hôm nay tôi đến gặp là muốn cho cậu thứ này." Lão móc từ trong túi ra một tờ giấy gì đó giống như phiếu ưu đãi.
Tiểu Ngải cầm lấy xem xét hồi lâu —— thứ này căn bản dễ hiểu hơn di chúc —— Thẻ VIP của cuộc thi nào đó. Trên thẻ không dán ảnh, song lại viết rõ ràng tên của Ngải Tây. "Đây là gì?" Tiểu Ngải hỏi. "À, đây là hoạt động của công ty truyền thông S nổi tiếng, nửa cuối năm nay họ tổ chức cuộc thi tranh luận tại các trường đại học. Vì tôi cũng có chút quan hệ với công ty họ, cho nên được tặng thứ này. Nói là khách mời, kỳ thật cũng là trọng tài. Bình thường các trọng tài mỗi lần khác nhau, lần này là mấy người này, lần sau là mấy người khác, song cái của tôi này có hiệu lực vĩnh viễn. Nói cách khác, chỉ cần cậu đồng ý đi, gọi điện thoại trước là được. Nếu cậu không muốn đi, họ sẽ tìm người khác."
Bạn già à, có vài chuyện không cần nói quá rõ ràng.
Mặc dù Ngải Tây mở trung tâm tư vấn tâm lý, việc làm ăn vốn không tồi, nhưng nói về uy tín của anh, vì tuổi đời còn trẻ, nên còn xa mới được như mặt trời giữa trưa! Luật sư Cổ Đức Mạn cho anh một cơ hội, xuất hiện nhiều trên phương tiện truyền thông, đương nhiên và vô cùng có lợi.
Ngải Tây đương nhiên là vô cùng hào hứng trong lòng tiếp nhận thẻ khách mời.
Hiện thực chính xác là như thế, nhìn thấy người khác nhận được di sản kếch xù, nhìn người khác đẩy miếng mỡ đã tới miệng ra ngoài, quay đầu nhìn lại, mình vẫn là mình, vẫn đạp trên mặt đất từ từ bước từng bước một.
"Đêm nay là ở một trường đại học cảnh sát. Cậu cũng biết đó, đây là trường đại học tốt nhất ở thành phố B chúng ta, cũng được coi là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước. Tiểu Ngải nếu có thời gian, cứ qua đó thể nghiệm chút nhé. Cùng lắm thì tôi bảo họ đá một người ra, dành vị trí đó cho cậu."
"Vậy sao được?"
"Có gì mà không được? Cơ hội nở mày nở mặt sao lại dễ dàng cho người ngoài hưởng lợi chứ? Hơn nữa cậu cũng không cần lo lắng, phía ban tổ chức không nói, cũng không ai biết cậu đã đá bay người khác."
"Vậy được." Tiểu Ngải nghe theo, nếu đã sắp xếp ổn thỏa thì vậy đi. Anh nhìn qua đề tài tranh luận một chút, nghĩ lại cũng nên trở về chuẩn bị một chút. Cổ Đức Mạn đã nói rõ, làm khách mời, nếu có cơ hội phát ngôn nhất định phải lên tiếng. Năm tới làm ăn, người đến sẽ tăng như diều gặp gió.
Hai người lại tán gẫu chốc lát, cũng không ai nhắc lại chuyện di chúc nữa. Đã giữa trưa, Tiểu Ngải đề nghị cùng dùng cơm trưa. "Không được, chiều nay tôi còn phải đến hai công ty nữa. Trời nóng quá, ăn nhiều cũng khó chịu, trên đường tôi tìm đại một quán húp chén cháo cũng được." Cho dù đây chỉ là bản sao của ba phần di chúc, luật sư Cổ Đức Mạn vẫn cẩn thận cất kỹ chúng, lại không quên dặn dò Tiểu Ngải ngàn vạn lần đừng nói cho ai biết, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Luật sư Cổ Đức Mạn đi rồi, Tiểu Ngải mới xoay người lên lầu.
Chỗ họ uống nước nằm ở tầng dưới của tòa nhà có trung tâm tư vấn tâm lý.
Ngải Tây vừa lên lầu, vừa cố gắng gạt bỏ những chuyện quanh quẩn trong đầu mình ra. Chiều còn phải làm việc, nghĩ mãi đến chuyện di chúc sao được?
Anh lại nhớ tới chuyện khách mời, trong lòng nghĩ lão Cổ Đức Mạn này cũng được đấy, không giống với những luật sư khác, đại khái là người lớn hơn, cư xử rất có nhân tính
Kỳ thật, Ngải Tây nên ngẫm kỹ lại.
Ở đời nào có bữa cơm trưa miễn phí?
Cổ Đức Mạn thực sự là muốn cho Ngải Tây cơ hội, hay là lão còn có ý đồ khác!
Không đúng sao, thiên hạ nào có bữa cơm trưa nào miễn phí chứ! Không chỉ là Ngải Tây, mà ngay cả Peter Đường, Mạch Đào, thậm chí đa mưu túc trí như Cổ Đức Mạn, di sản thừa kế làm sao lại dễ nuốt như vậy chứ? Một tháng tiếp theo, họ sẽ phát hiện, bản thân đã thành một phần của di sản!
0 Nhận xét