--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
Từ
trong miệng Chu Bình, La Phi gián tiếp có thể hiểu được những hình ảnh
Trương Bân đã nhìn thấy ở hiện trường vụ án, việc ‘Bức tranh tức giận’
đóng một vai trò quan trọng trong vụ án càng lúc càng rõ ràng. Nhưng mà
lúc này La Phi vẫn còn cần thái độ lạc quan để phán xét vấn đề, anh tin
tưởng chỉ cần đám người Chu Bình tới hiện trường, sự thật về hai vụ án
tử vong sẽ nhanh chóng được phơi bày. Ở nơi lớn bằng bàn tay thế này,
đếm tới đếm lui cũng chỉ ba mươi người, có thể giấu được bí mật to lớn
gì?
Dĩ nhiên, nếu như trước khi Chu Bình lên núi, mình lập tức có thể tra ra chân tướng sự thật, vậy thì đó sẽ là chuyện làm cho người ta vui vẻ đến cỡ này! Cũng không phải không có khả năng này, dù sao trên núi, còn có một người từng tận mắt thấy ‘Bức tranh tức giận’ – Hồ Tuấn Khải.
Lúc này anh còn chưa ý thức được, tình thế đang rơi vào trạng thái tiếp tục chuyển biến xấu sắp có chuyện kinh khủng không cách nào khống chế được…
La Phi mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Bình, lập tức nhìn thấy Thuận Hòa hốt hoảng chạy tới. Trên mặt cậu ta đầy vẻ hoang mang sợ hãi nói cho La Phi: Nhất định lại có chuyện gì đáng sợ xảy ra rồi.
“Các người… các người mau đi xem một chút đi…” Tiểu hòa thượng nói chuyện cũng không quá trôi chảy.
“Vội cái gì?” Thuận Bình che mặt hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
“Người khách kia… Anh, anh ấy đang chảy máu.” Thuận Hòa nói một cách không đầu không đuôi.
Chảy máu? Trái tim La Phi nhảy “thình thịch” một chút, chẳng lẽ Hồ Tuấn Khải không chỉ ngã bệnh, còn bị thương? Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức đi đến xem rõ ngọn nguồn. Anh chỉ chỉ phòng nhỏ sau lưng, phân phó Thuận Bình: “Thầy phụ trách canh giữ nơi này, bảo vệ hiện trường thật tốt, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy tiện đi vào.” Sau đó rồi phất phất tay với Thuận Hòa: “Cháu và chú đi đến phòng khách xem một chút.”
“Sở trưởng La, cháu cũng muốn đi cùng, có tình huống gì có thể gọi cháu cầm giữ.” Thuận Đức chủ động xin đi giết giặc.
La Phi “ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó lập tức xoay người đi tới sân trước.
Cổ họng Thuận Bình “ơ” một tiếng, hình như muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở vào trong bụng. Ông đưa mắt nhìn ba người La Phi rời đi, trong mắt léo lên một vẻ mặt căm tức – kể từ sau khi La Phi xuất hiện, quyền uy ở trong chùa của mình hình như thấp xuống ngay, mà ông quyết không cam chịu để cho một người khác đến khống chế tình thế.
Bước chân La Phi rất nhanh, hai tiểu hòa thượng nhỏ hơn cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp anh.
“Là chỗ nào đang chảy máu?” La Phi vừa đi, vừa hỏi Thuận Hòa.
“Rất nhiều nơi… mắt… miệng… còn có… còn có móng tay…” Không biết bởi vì sợ hay là do nguyên nhân đi quá nhanh, Thuận Hòa nói tới nói lui có chút thở không ra hơi.
“Cái gì? Mắt chảy máu?” La Phi dừng bước chân lại, chợt xoay người nhìn chằm chằm Thuận Hòa, anh hoài nghi có phải tiểu hòa thượng nói sai rồi hay không. Thuận Đức ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Thuận Hòa gật đầu một cái: “Các người… các người đi xem một chút là biết.”
Sự thật chứng minh Thuận Hòa nói không sai, khi La Phi tới căn phòng khách sắp xếp cho Hồ Tuấn Khải thì trước mắt anh xuất hiện một cảnh tượng làm vô cùng kinh sợ.
Người nằm ở trên giường bệnh bây giờ đã tỉnh, phát hiện có người vào phòng, anh cố hết sức quay đầu lại. Giống như bị người ta hung hăng đánh một trận, hai hốc mắt anh sưng lên thật cao, con mắt giăng đầy tia máu, hoàn toàn biến thành đỏ tươi, khóe mắt lại rỉ ra một dòng máu dài.
Mặc dù đã gặp qua tra tấn đáng sợ, nhưng ánh mắt Hồ Tuấn Khải vẫn duy trì tỉnh táo, anh nhìn La Phi từ trên xuống dưới, tựa hồ đang suy đoán thân phận của đối phương.
“Tôi là sở trường đồn công an núi Nam Minh.” La Phi đi đến trước giường, Thuận Đức lập tức mang cái ghế đến, người nhát gan thấy anh trong tình trạng này vẫn đưa mắt nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn tới mặt của Hồ Tuấn Khải.
La Phi ngồi xuống ghế, mặt của Hồ Tuấn Khải cách anh không tới nửa mét. Trừ hốc mắt lồi ra bên ngoài, những chỗ khác như gò má cũng xuất hiện sưng đỏ tương tự, khóe miệng và lỗ mũi đều có máu rỉ ra bên ngoài.
Cho dù là La Phi, đối mặt với gò má như vậy, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khác thường.
Hình như Hồ Tuấn Khải ý thức được cái gì đó, anh nâng tay phải lên, dùng ngón tay trỏ chùi nhẹ khóe mắt, vết máu dính ở trên đầu ngón tay anh.
“Tôi… ở đây… chảy máu…” Anh không còn hơi sức để nói, trong giọng nói là sự sợ hãi và tuyệt vọng làm cho người ta không rét mà run.
Đúng như Thuận Hòa nói vậy, móng tay của anh cũng chảy máu đó thôi.
Trái tim La Phi đột nhiên trầm xuống, anh ý thức được đỗ nhiều máu như vậy có ý nghĩa thế nào: Đây là triệu chứng mạch máu ở động mạch chủ cơ thể bị vỡ, nếu như không kịp thời cứu chữa, trong thời gian rất ngắn bệnh nhân sẽ tử vong.
“Nhanh, đi ra bên ngoài lấy một ít tuyết vào, lau cơ thể chú ấy.” La Phi nhìn về phía hai tiểu hòa thượng lo lắng phân phó, lau nước đá có thể trì hoãn tốc độ xuất huyết bên trong, với tình hình khẩn cấp trước mắt đây có lẽ là biện pháp duy nhất.
Dĩ nhiên, nếu như trước khi Chu Bình lên núi, mình lập tức có thể tra ra chân tướng sự thật, vậy thì đó sẽ là chuyện làm cho người ta vui vẻ đến cỡ này! Cũng không phải không có khả năng này, dù sao trên núi, còn có một người từng tận mắt thấy ‘Bức tranh tức giận’ – Hồ Tuấn Khải.
Lúc này anh còn chưa ý thức được, tình thế đang rơi vào trạng thái tiếp tục chuyển biến xấu sắp có chuyện kinh khủng không cách nào khống chế được…
La Phi mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Bình, lập tức nhìn thấy Thuận Hòa hốt hoảng chạy tới. Trên mặt cậu ta đầy vẻ hoang mang sợ hãi nói cho La Phi: Nhất định lại có chuyện gì đáng sợ xảy ra rồi.
“Các người… các người mau đi xem một chút đi…” Tiểu hòa thượng nói chuyện cũng không quá trôi chảy.
“Vội cái gì?” Thuận Bình che mặt hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
“Người khách kia… Anh, anh ấy đang chảy máu.” Thuận Hòa nói một cách không đầu không đuôi.
Chảy máu? Trái tim La Phi nhảy “thình thịch” một chút, chẳng lẽ Hồ Tuấn Khải không chỉ ngã bệnh, còn bị thương? Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức đi đến xem rõ ngọn nguồn. Anh chỉ chỉ phòng nhỏ sau lưng, phân phó Thuận Bình: “Thầy phụ trách canh giữ nơi này, bảo vệ hiện trường thật tốt, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy tiện đi vào.” Sau đó rồi phất phất tay với Thuận Hòa: “Cháu và chú đi đến phòng khách xem một chút.”
“Sở trưởng La, cháu cũng muốn đi cùng, có tình huống gì có thể gọi cháu cầm giữ.” Thuận Đức chủ động xin đi giết giặc.
La Phi “ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó lập tức xoay người đi tới sân trước.
Cổ họng Thuận Bình “ơ” một tiếng, hình như muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở vào trong bụng. Ông đưa mắt nhìn ba người La Phi rời đi, trong mắt léo lên một vẻ mặt căm tức – kể từ sau khi La Phi xuất hiện, quyền uy ở trong chùa của mình hình như thấp xuống ngay, mà ông quyết không cam chịu để cho một người khác đến khống chế tình thế.
Bước chân La Phi rất nhanh, hai tiểu hòa thượng nhỏ hơn cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp anh.
“Là chỗ nào đang chảy máu?” La Phi vừa đi, vừa hỏi Thuận Hòa.
“Rất nhiều nơi… mắt… miệng… còn có… còn có móng tay…” Không biết bởi vì sợ hay là do nguyên nhân đi quá nhanh, Thuận Hòa nói tới nói lui có chút thở không ra hơi.
“Cái gì? Mắt chảy máu?” La Phi dừng bước chân lại, chợt xoay người nhìn chằm chằm Thuận Hòa, anh hoài nghi có phải tiểu hòa thượng nói sai rồi hay không. Thuận Đức ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Thuận Hòa gật đầu một cái: “Các người… các người đi xem một chút là biết.”
Sự thật chứng minh Thuận Hòa nói không sai, khi La Phi tới căn phòng khách sắp xếp cho Hồ Tuấn Khải thì trước mắt anh xuất hiện một cảnh tượng làm vô cùng kinh sợ.
Người nằm ở trên giường bệnh bây giờ đã tỉnh, phát hiện có người vào phòng, anh cố hết sức quay đầu lại. Giống như bị người ta hung hăng đánh một trận, hai hốc mắt anh sưng lên thật cao, con mắt giăng đầy tia máu, hoàn toàn biến thành đỏ tươi, khóe mắt lại rỉ ra một dòng máu dài.
Mặc dù đã gặp qua tra tấn đáng sợ, nhưng ánh mắt Hồ Tuấn Khải vẫn duy trì tỉnh táo, anh nhìn La Phi từ trên xuống dưới, tựa hồ đang suy đoán thân phận của đối phương.
“Tôi là sở trường đồn công an núi Nam Minh.” La Phi đi đến trước giường, Thuận Đức lập tức mang cái ghế đến, người nhát gan thấy anh trong tình trạng này vẫn đưa mắt nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn tới mặt của Hồ Tuấn Khải.
La Phi ngồi xuống ghế, mặt của Hồ Tuấn Khải cách anh không tới nửa mét. Trừ hốc mắt lồi ra bên ngoài, những chỗ khác như gò má cũng xuất hiện sưng đỏ tương tự, khóe miệng và lỗ mũi đều có máu rỉ ra bên ngoài.
Cho dù là La Phi, đối mặt với gò má như vậy, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khác thường.
Hình như Hồ Tuấn Khải ý thức được cái gì đó, anh nâng tay phải lên, dùng ngón tay trỏ chùi nhẹ khóe mắt, vết máu dính ở trên đầu ngón tay anh.
“Tôi… ở đây… chảy máu…” Anh không còn hơi sức để nói, trong giọng nói là sự sợ hãi và tuyệt vọng làm cho người ta không rét mà run.
Đúng như Thuận Hòa nói vậy, móng tay của anh cũng chảy máu đó thôi.
Trái tim La Phi đột nhiên trầm xuống, anh ý thức được đỗ nhiều máu như vậy có ý nghĩa thế nào: Đây là triệu chứng mạch máu ở động mạch chủ cơ thể bị vỡ, nếu như không kịp thời cứu chữa, trong thời gian rất ngắn bệnh nhân sẽ tử vong.
“Nhanh, đi ra bên ngoài lấy một ít tuyết vào, lau cơ thể chú ấy.” La Phi nhìn về phía hai tiểu hòa thượng lo lắng phân phó, lau nước đá có thể trì hoãn tốc độ xuất huyết bên trong, với tình hình khẩn cấp trước mắt đây có lẽ là biện pháp duy nhất.
“Không…
đừng, các người… không cứu tôi được…” Hồ Tuấn Khải bắt đầu bày tỏ ý
định ngăn cản La Phi. Mặc dù sức khỏe đang yếu đi, nhưng cái nắm tay này
của anh vẫn rất có lực, trong lòng của anh nhất định có cảm xúc mãnh
liệt nào đó đang chống đỡ.
Hai tiểu hòa thượng đứng ở cạnh cửa lưỡng lự nhìn La Phi, không biết nên nghe ai.
“Anh là… cảnh sát?” Hồ Tuấn Khải dùng cặp mắt đầy máu nhìn La Phi, “Anh không cần nắm chặt thời gian… hỏi tôi… hỏi tôi một ít gì sao? Tôi… tôi lập tức trả lời ngay…”
Mặc dù trong lòng không muốn tiếp nhận, nhưng La Phi biết Hồ Tuấn Khải nói chính xác sự thật, ở trên núi thế này thuốc cấp cứu rất đơn sơ, xuất hiện chứng bệnh trí mạng như thế, thời gian bệnh nhân đi đến tử vong chỉ có thể đếm ngược. Cái gọi là lau nước đá, cũng chỉ đưa đến ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Đối mặt với Hồ Tuấn Khải – người trong cuộc quan trọng trong vụ án này, hiện tại nắm chặt thời gian hỏi anh mấy vấn đề mấu chốt mới thật sự có ý nghĩa. Dĩ nhiên nhìn về gốc độ đạo nghĩa con người mà nói, đối với bệnh nhân buông tha bất kỳ biện pháp cứu sống nào đều là một cách làm máu lạnh. Nhưng dưới tình huống trước mắt, biết rõ chân tướng sự thật, tìm ra công lý cho người bị hại mới là một câu trả lời thỏa đáng đối với người chết.
“Không cần đi tìm tuyết, gọi trụ trì Không Tĩnh của hai con tới thôi.” La Phi phất phất tay với hai tiểu hòa thượng, hình như hai tiểu hòa thượng chỉ ước gì rời khỏi cái chỗ này, lập tức chạy tóe khói ra cửa.
“Anh chuẩn bị… để cho tôi… để cho tôi chết rồi…” Hồ Tuấn Khải nhắc tới cái chết của mình, khóe mắt tự nhiên hiện ra một nụ cười, hình như chuyện này với anh mà nói là một sự giải thoát.
“Anh đây là gặp phải chuyện gì, tại sao lại xuất hiện bệnh trạng như vậy?”
Lồng ngực Hồ Tuấn Khải phập phồng, hình như không thể nào đè nén, che giấu cảm xúc.
“Là tôi… là tôi mở nó ra… ma quỷ đã niêm phong cất giấu trong kho… là tôi thả nó ra.. Nó… rốt cuộc nó sẽ hủy diệt tôi…” Hồ Tuấn Khải kích động nói vậy.
“Cái gì?”
“Là tôi… là tôi tự tay mở nó ra… tôi không tránh khỏi, không thể nào tránh thoát…” Cảm xúc mãnh liệt thậm chí làm cho nước mắt Hồ Tuấn Khải chảy xuống, nước mắt kia hòa lẫn vào máu, khiến cho gương mặt anh càng lộ vẻ đáng sợ.
“Anh nói là bức ‘Bức tranh tức giận’ kia?”
Hồ Tuấn Khải vô lực gật đầu một cái, anh hít một hơi thật sâu, xem ra đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Rốt cuộc phía trên kia vẽ cái gì?” Đây là vấn đề cấp thiết trước mắt mà La Phi muốn tìm hiểu.
Trong nhà xuất hiện vài giây yên lặng ngắn ngủi. Hồ Tuấn Khải thở hổn hển, trên mặt xuất hiện vẻ do dự không thể quyết định được, hình như cái vấn đề này rất khó trả lời.
Lúc này, Thuận Đức đưa Không Tĩnh vào trong phòng. Hồ Tuấn Khải bị động tĩnh ở cửa phòng anh cắt đứt suy nghĩ, anh quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người Thuận Đức.
“Quỷ không đầu….” Anh nhìn về phía Thuận Đức dùng sức nháy mắt mấy cái, đột nhiên từ từ khạc ra ba chữ này, đồng thời cất một tiếng cười quỷ dị.
Thuận Đức bị hành động này của anh hù cho sợ đến hai chân khẽ run rẩy, tự nhiên đứng không vững, ngã ở cạnh cửa. Không Tĩnh thấy mặt mũi kinh khủng của Hồ Tuấn Khải, trong lúc nhất thời cũng có chút dáng vẻ mất hồn mất vía.
“Anh nói cái gì?” Chỉ có La Phi là vẫn luôn giữ được suy nghĩ sáng suốt, “Anh đang nói đến nội dung bức tranh kia sao?”
Trầm mặc một lúc lâu, sau đó Hồ Tuấn Khải tuyệt vọng nói một câu: “Không nhìn thấy.”
La Phi bị câu nói không đầu không đuôi này của anh làm cho sững sờ, ngay sau đó dường như anh nhận ra cái gì đó, vươn tay quơ quơ qua lại hai cái trước mắt Hồ Tuấn Khải.
Hồ Tuấn Khải không chút phản ứng nào cả, con ngươi của anh đã rất lỏng lẻo, anh bị mù rồi. Khó trách mới vừa rồi anh lại nhìn về phía Thuận Đức nháy mắt như vậy, điều này nói rõ từ đó trở đi thị lực của anh đã bắt đầu mơ hồ.
La Phi biết với Hồ Tuấn Khải mà nói đây là điềm báo tử vong, rất nhanh ý thức của anh cũng sẽ mơ hồ, nhưng mình cũng không lấy được bất kỳ manh mối hữu dụng nào từ trong miệng anh.
La Phi quyết định không tiếp tục dây dưa mấy cái vấn đề này nữa, anh đổi một đề tài khác: “Trần Kiện rơi xuống vực như thế nào?”
“Tôi… không nhìn thấy, tôi… tôi cũng không biết.” Hồ Tuấn Khải mờ mịt trợn to cặp mắt đã không hề có thần thái, tập trung một chút minh mẩn cuối cùng suy nghĩ trả lời vấn đề của La Phi.
Câu trả lời của Hồ Tuấn Khai rất trùng khớp với miêu tả của Trương Bân, nhưng đối với La Phi thì câu trả lời như vậy làm cho anh có chút thất vọng.
“Lúc ấy các người ra ngoài phòng làm gì?”
“Nhìn… tranh.”
“Ấy là ‘Bức tranh tức giận’?”
“Đúng.”
“Hiện tại bức tranh này ở nơi nào?”
“Cùng Trần Kiện… cùng nhau… rơi xuống vách đá.” Giọng nói của Hồ Tuấn Khải càng ngày càng yếu ớt.
Rơi xuống vách đá? La Phi không khỏi nhíu mày, chuyện hình như luôn mang đến kết quả bết bát nhất ở trước mặt anh.“Tới cuối cùng thì bức tranh kia có nội dung gì?” La Phi không cam lòng không thu hoạch được gì, anh vẫn cố gắng hỏi một câu cuối cùng.
Vậy mà Hồ Tuấn Khải không còn cách nào trả lời nữa rồi, anh ta đã hôn mê sâu.
“Sở trưởng La, vậy bây giờ phải làm sao?” Không Tĩnh thấy tình cảnh này, mặt ủ mày chau lẩm bẩm, “Người này nếu chết lại là một…”
“Nơi này thế nào?” Thuận Bình vừa la hét vừa từ ngoài cửa đi vào, cắt đứt câu chuyện của Không Tĩnh. Thấy dáng vẻ của Hồ Tuần Khải, ông ta sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói: “Mọi người như vậy, còn ở lại trên núi làm gì? Nhanh đưa đến bệnh viện.”
Không Tĩnh lắc đầu một cái: “Tuyết lớn như vậy, người khỏe mạnh xuống núi còn khó khăn, mang theo một bệnh nhân như vậy, căn bản là không thể.”
“Thế nhưng cũng không thể để cho người ta chết trong chùa.”
Trong lời nói của Thuận Bình hàm chứa rõ ràng ý đùng đẩy trách nhiệm, La Phi bất mãn nhíu mày một cái, nói: “Sao thầy cũng tới nơi này? Hiện trường bên chỗ Không Vong ai trông coi?”
“Tôi bảo Thuận Hòa trông rồi.” Giọng nói của Thuận Bình cũng không yếu thế, “Nơi này xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng là tôi xử lý mọi chuyện.”
La Phi cảm thấy lời nói của Thuận Bình mang sự khiêu khích, anh trầm mặt, dùng ánh mắt lợi hại nhìn đối phương.
Thuận Bình và La Phi nhìn nhau, lên tiếng để cho hai bên tìm ra một bậc thềm: “Yên tâm đi. Tôi đã phân phó không để cho bất luận kẻ nào đi vào, vậy thì chắc chắn sẽ không có người nào đi vào!”
Dưới tình huống trước mắt, La Phi cũng không muốn mọi chuyện phức tạp, anh gật đầu một cái, chủ động vòng vo đề tài: “Ngày hôm qua Hồ Tuấn Khải cùng các người xuống núi tìm người? Sao lại rời đi?”
“Cái này tôi cũng muốn hỏi đây. Chúng tôi tạo thành một nhóm đi ra khỏi cửa chùa, đi không bao lâu đã không thấy bóng dáng tăm hơi của anh ta, anh ta trở về từ lúc nào? Làm sao người lại biến thành như vầy?”
“Quả thật chú ấy đi không bao xa.” Thuận Đức xác nhận lời nói của Thuận Bình, “Lúc ba giờ sáng chú ấy đã trở về. Khi cháu nhìn thấy chú ấy, chú ấy đang ngồi nghỉ ngơi ở trên đường núi cách cửa chùa không xa, nói là vừa xuất phát đã tụt lại phía sau rồi, sau đó lại còn lạc đường, giày vò nửa ngày mới tìm đường trở về. Bộ dạng của chú ấy lúc đó là sức cùng lực kiệt, cháu đỡ chú ấy vào trong chùa, không lâu sau đó chú ấy đã bắt đầu phát sốt, sau lại thành bộ dáng thế này… Cháu cũng không biết, là Thuận Hòa luôn ở bên cạnh chăm sóc chú ấy.”
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người Thuận Hòa có vẻ hơi khẩn trương, ấp úng nói: “Cháu cũng vậy… cháu không biết đã xảy ra chuyện gì. Đã nhìn thấy… mặt của chú ấy càng ngày càng đỏ, còn hơi sưng, cháu tưởng rằng đang phát sốt, sau đó đột nhiên… đột nhiên từ trong ánh mắt chảy ra máu, cháu bị dọa sợ, vội vàng chạy đi…”
Nghe mọi người kể lại xong, La Phi trầm tư trong chốc lát, sau đó lấy bộ đàm ra bắt đầu gọi cho Chu Bình.
“Sở trưởng La, em là Chu Bình, xin cứ nói.” Ống nói bộ đàm xen lẫn âm thanh tuyết và gió rất lớn.
“Bao giờ thì đội chi viện có thể tới?”
“Tạm thời không lên được, chúng em đã bắt đầu quay trở về.”
“Cái gì?”
“Gió lớn, tuyết đọng quá dày, nhân viên không có cách nào lên núi.”
“Hiện tại bệnh tình Hồ Tuấn Khải rất nguy kịch, tình hình trên đây rất phức tạp.” Giọng nói La Phi có chút nóng nảy, “Mặc kệ phương pháp gì, đội tiếp viện phải lập tức lên!”
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, trong bộ đàm truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Chu Bình: “Sở trưởng La, trừ phi có thể điều động máy bay trực thăng đến, nếu không phải đợi đến lúc tuyết ngừng rơi mới có thể lên núi.”
Nói tới chỗ này, La Phi rất rõ nhất định Chu Bình đã cố gắng hết sức rồi. Anh khôi phục sự tỉnh táo: “Được, tôi biết rồi, tùy thời giữ liên lạc.”
La Phi tắt đi tai nghe bộ đàm, trong đôi mắt tất cả mọi người ở đây đều biến thành thất vọng. Bọn họ hiểu, ít nhất trong một thời gian ngắn, sẽ không có người đến giúp đỡ bọn họ. Đồng thời người dưới núi không lên được, cũng có nghĩa là người trên núi không thể nào đi xuống được. Trên thực tế, mọi người đều biết tuyết rơi lớn như vậy sẽ biến ngôi chùa thành lẻ loi, mà ở trong đó, đang xảy ra đủ loại chuyện ly kỳ quái dị.
Nếu như bọn họ biết chuyện xảy ra ở đây chỉ mới là mở màn, sắc mặt chỉ sợ sẽ càng khó coi hơn.
Mọi người trầm mặc, mất đi cơ hội trợ giúp, bọn họ chỉ có thể trơ mắt đợi chờ Hồ Tuấn Khải đang nằm trên giường bệnh chết đi từng chút một.
Nửa giờ sau, loại cảm giác chờ đợi làm cho người ta hít thở không thông rốt cuộc cũng có kết quả: Hồ Tuấn Khải ngừng thở. Lúc này khuôn mặt của anh đã sưng lên không còn ra hình người, thất khiếu(*) đều thấm máu ra bên ngoài.
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
La Phi thật sự có chút nổi cáu, làm cảnh sát, thế mà anh cứ để cho một sinh mạng từ từ trôi đi trước mặt mình. Anh không chỉ bó tay hết cách, thậm chí ngay cả nguyên nhân cái chết cũng chưa làm rõ được.
La Phi lấy tay dò mạch đập và hơi thở người chết, mặt của anh đến gần mặt của người chết, vẻ mặt chuyên chú này làm cho anh quyết không cam lòng đối mắt với thất bại.
Hai tiểu hòa thượng đứng ở cạnh cửa lưỡng lự nhìn La Phi, không biết nên nghe ai.
“Anh là… cảnh sát?” Hồ Tuấn Khải dùng cặp mắt đầy máu nhìn La Phi, “Anh không cần nắm chặt thời gian… hỏi tôi… hỏi tôi một ít gì sao? Tôi… tôi lập tức trả lời ngay…”
Mặc dù trong lòng không muốn tiếp nhận, nhưng La Phi biết Hồ Tuấn Khải nói chính xác sự thật, ở trên núi thế này thuốc cấp cứu rất đơn sơ, xuất hiện chứng bệnh trí mạng như thế, thời gian bệnh nhân đi đến tử vong chỉ có thể đếm ngược. Cái gọi là lau nước đá, cũng chỉ đưa đến ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Đối mặt với Hồ Tuấn Khải – người trong cuộc quan trọng trong vụ án này, hiện tại nắm chặt thời gian hỏi anh mấy vấn đề mấu chốt mới thật sự có ý nghĩa. Dĩ nhiên nhìn về gốc độ đạo nghĩa con người mà nói, đối với bệnh nhân buông tha bất kỳ biện pháp cứu sống nào đều là một cách làm máu lạnh. Nhưng dưới tình huống trước mắt, biết rõ chân tướng sự thật, tìm ra công lý cho người bị hại mới là một câu trả lời thỏa đáng đối với người chết.
“Không cần đi tìm tuyết, gọi trụ trì Không Tĩnh của hai con tới thôi.” La Phi phất phất tay với hai tiểu hòa thượng, hình như hai tiểu hòa thượng chỉ ước gì rời khỏi cái chỗ này, lập tức chạy tóe khói ra cửa.
“Anh chuẩn bị… để cho tôi… để cho tôi chết rồi…” Hồ Tuấn Khải nhắc tới cái chết của mình, khóe mắt tự nhiên hiện ra một nụ cười, hình như chuyện này với anh mà nói là một sự giải thoát.
“Anh đây là gặp phải chuyện gì, tại sao lại xuất hiện bệnh trạng như vậy?”
Lồng ngực Hồ Tuấn Khải phập phồng, hình như không thể nào đè nén, che giấu cảm xúc.
“Là tôi… là tôi mở nó ra… ma quỷ đã niêm phong cất giấu trong kho… là tôi thả nó ra.. Nó… rốt cuộc nó sẽ hủy diệt tôi…” Hồ Tuấn Khải kích động nói vậy.
“Cái gì?”
“Là tôi… là tôi tự tay mở nó ra… tôi không tránh khỏi, không thể nào tránh thoát…” Cảm xúc mãnh liệt thậm chí làm cho nước mắt Hồ Tuấn Khải chảy xuống, nước mắt kia hòa lẫn vào máu, khiến cho gương mặt anh càng lộ vẻ đáng sợ.
“Anh nói là bức ‘Bức tranh tức giận’ kia?”
Hồ Tuấn Khải vô lực gật đầu một cái, anh hít một hơi thật sâu, xem ra đang cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Rốt cuộc phía trên kia vẽ cái gì?” Đây là vấn đề cấp thiết trước mắt mà La Phi muốn tìm hiểu.
Trong nhà xuất hiện vài giây yên lặng ngắn ngủi. Hồ Tuấn Khải thở hổn hển, trên mặt xuất hiện vẻ do dự không thể quyết định được, hình như cái vấn đề này rất khó trả lời.
Lúc này, Thuận Đức đưa Không Tĩnh vào trong phòng. Hồ Tuấn Khải bị động tĩnh ở cửa phòng anh cắt đứt suy nghĩ, anh quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người Thuận Đức.
“Quỷ không đầu….” Anh nhìn về phía Thuận Đức dùng sức nháy mắt mấy cái, đột nhiên từ từ khạc ra ba chữ này, đồng thời cất một tiếng cười quỷ dị.
Thuận Đức bị hành động này của anh hù cho sợ đến hai chân khẽ run rẩy, tự nhiên đứng không vững, ngã ở cạnh cửa. Không Tĩnh thấy mặt mũi kinh khủng của Hồ Tuấn Khải, trong lúc nhất thời cũng có chút dáng vẻ mất hồn mất vía.
“Anh nói cái gì?” Chỉ có La Phi là vẫn luôn giữ được suy nghĩ sáng suốt, “Anh đang nói đến nội dung bức tranh kia sao?”
Trầm mặc một lúc lâu, sau đó Hồ Tuấn Khải tuyệt vọng nói một câu: “Không nhìn thấy.”
La Phi bị câu nói không đầu không đuôi này của anh làm cho sững sờ, ngay sau đó dường như anh nhận ra cái gì đó, vươn tay quơ quơ qua lại hai cái trước mắt Hồ Tuấn Khải.
Hồ Tuấn Khải không chút phản ứng nào cả, con ngươi của anh đã rất lỏng lẻo, anh bị mù rồi. Khó trách mới vừa rồi anh lại nhìn về phía Thuận Đức nháy mắt như vậy, điều này nói rõ từ đó trở đi thị lực của anh đã bắt đầu mơ hồ.
La Phi biết với Hồ Tuấn Khải mà nói đây là điềm báo tử vong, rất nhanh ý thức của anh cũng sẽ mơ hồ, nhưng mình cũng không lấy được bất kỳ manh mối hữu dụng nào từ trong miệng anh.
La Phi quyết định không tiếp tục dây dưa mấy cái vấn đề này nữa, anh đổi một đề tài khác: “Trần Kiện rơi xuống vực như thế nào?”
“Tôi… không nhìn thấy, tôi… tôi cũng không biết.” Hồ Tuấn Khải mờ mịt trợn to cặp mắt đã không hề có thần thái, tập trung một chút minh mẩn cuối cùng suy nghĩ trả lời vấn đề của La Phi.
Câu trả lời của Hồ Tuấn Khai rất trùng khớp với miêu tả của Trương Bân, nhưng đối với La Phi thì câu trả lời như vậy làm cho anh có chút thất vọng.
“Lúc ấy các người ra ngoài phòng làm gì?”
“Nhìn… tranh.”
“Ấy là ‘Bức tranh tức giận’?”
“Đúng.”
“Hiện tại bức tranh này ở nơi nào?”
“Cùng Trần Kiện… cùng nhau… rơi xuống vách đá.” Giọng nói của Hồ Tuấn Khải càng ngày càng yếu ớt.
Rơi xuống vách đá? La Phi không khỏi nhíu mày, chuyện hình như luôn mang đến kết quả bết bát nhất ở trước mặt anh.“Tới cuối cùng thì bức tranh kia có nội dung gì?” La Phi không cam lòng không thu hoạch được gì, anh vẫn cố gắng hỏi một câu cuối cùng.
Vậy mà Hồ Tuấn Khải không còn cách nào trả lời nữa rồi, anh ta đã hôn mê sâu.
“Sở trưởng La, vậy bây giờ phải làm sao?” Không Tĩnh thấy tình cảnh này, mặt ủ mày chau lẩm bẩm, “Người này nếu chết lại là một…”
“Nơi này thế nào?” Thuận Bình vừa la hét vừa từ ngoài cửa đi vào, cắt đứt câu chuyện của Không Tĩnh. Thấy dáng vẻ của Hồ Tuần Khải, ông ta sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói: “Mọi người như vậy, còn ở lại trên núi làm gì? Nhanh đưa đến bệnh viện.”
Không Tĩnh lắc đầu một cái: “Tuyết lớn như vậy, người khỏe mạnh xuống núi còn khó khăn, mang theo một bệnh nhân như vậy, căn bản là không thể.”
“Thế nhưng cũng không thể để cho người ta chết trong chùa.”
Trong lời nói của Thuận Bình hàm chứa rõ ràng ý đùng đẩy trách nhiệm, La Phi bất mãn nhíu mày một cái, nói: “Sao thầy cũng tới nơi này? Hiện trường bên chỗ Không Vong ai trông coi?”
“Tôi bảo Thuận Hòa trông rồi.” Giọng nói của Thuận Bình cũng không yếu thế, “Nơi này xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng là tôi xử lý mọi chuyện.”
La Phi cảm thấy lời nói của Thuận Bình mang sự khiêu khích, anh trầm mặt, dùng ánh mắt lợi hại nhìn đối phương.
Thuận Bình và La Phi nhìn nhau, lên tiếng để cho hai bên tìm ra một bậc thềm: “Yên tâm đi. Tôi đã phân phó không để cho bất luận kẻ nào đi vào, vậy thì chắc chắn sẽ không có người nào đi vào!”
Dưới tình huống trước mắt, La Phi cũng không muốn mọi chuyện phức tạp, anh gật đầu một cái, chủ động vòng vo đề tài: “Ngày hôm qua Hồ Tuấn Khải cùng các người xuống núi tìm người? Sao lại rời đi?”
“Cái này tôi cũng muốn hỏi đây. Chúng tôi tạo thành một nhóm đi ra khỏi cửa chùa, đi không bao lâu đã không thấy bóng dáng tăm hơi của anh ta, anh ta trở về từ lúc nào? Làm sao người lại biến thành như vầy?”
“Quả thật chú ấy đi không bao xa.” Thuận Đức xác nhận lời nói của Thuận Bình, “Lúc ba giờ sáng chú ấy đã trở về. Khi cháu nhìn thấy chú ấy, chú ấy đang ngồi nghỉ ngơi ở trên đường núi cách cửa chùa không xa, nói là vừa xuất phát đã tụt lại phía sau rồi, sau đó lại còn lạc đường, giày vò nửa ngày mới tìm đường trở về. Bộ dạng của chú ấy lúc đó là sức cùng lực kiệt, cháu đỡ chú ấy vào trong chùa, không lâu sau đó chú ấy đã bắt đầu phát sốt, sau lại thành bộ dáng thế này… Cháu cũng không biết, là Thuận Hòa luôn ở bên cạnh chăm sóc chú ấy.”
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người Thuận Hòa có vẻ hơi khẩn trương, ấp úng nói: “Cháu cũng vậy… cháu không biết đã xảy ra chuyện gì. Đã nhìn thấy… mặt của chú ấy càng ngày càng đỏ, còn hơi sưng, cháu tưởng rằng đang phát sốt, sau đó đột nhiên… đột nhiên từ trong ánh mắt chảy ra máu, cháu bị dọa sợ, vội vàng chạy đi…”
Nghe mọi người kể lại xong, La Phi trầm tư trong chốc lát, sau đó lấy bộ đàm ra bắt đầu gọi cho Chu Bình.
“Sở trưởng La, em là Chu Bình, xin cứ nói.” Ống nói bộ đàm xen lẫn âm thanh tuyết và gió rất lớn.
“Bao giờ thì đội chi viện có thể tới?”
“Tạm thời không lên được, chúng em đã bắt đầu quay trở về.”
“Cái gì?”
“Gió lớn, tuyết đọng quá dày, nhân viên không có cách nào lên núi.”
“Hiện tại bệnh tình Hồ Tuấn Khải rất nguy kịch, tình hình trên đây rất phức tạp.” Giọng nói La Phi có chút nóng nảy, “Mặc kệ phương pháp gì, đội tiếp viện phải lập tức lên!”
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, trong bộ đàm truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Chu Bình: “Sở trưởng La, trừ phi có thể điều động máy bay trực thăng đến, nếu không phải đợi đến lúc tuyết ngừng rơi mới có thể lên núi.”
Nói tới chỗ này, La Phi rất rõ nhất định Chu Bình đã cố gắng hết sức rồi. Anh khôi phục sự tỉnh táo: “Được, tôi biết rồi, tùy thời giữ liên lạc.”
La Phi tắt đi tai nghe bộ đàm, trong đôi mắt tất cả mọi người ở đây đều biến thành thất vọng. Bọn họ hiểu, ít nhất trong một thời gian ngắn, sẽ không có người đến giúp đỡ bọn họ. Đồng thời người dưới núi không lên được, cũng có nghĩa là người trên núi không thể nào đi xuống được. Trên thực tế, mọi người đều biết tuyết rơi lớn như vậy sẽ biến ngôi chùa thành lẻ loi, mà ở trong đó, đang xảy ra đủ loại chuyện ly kỳ quái dị.
Nếu như bọn họ biết chuyện xảy ra ở đây chỉ mới là mở màn, sắc mặt chỉ sợ sẽ càng khó coi hơn.
Mọi người trầm mặc, mất đi cơ hội trợ giúp, bọn họ chỉ có thể trơ mắt đợi chờ Hồ Tuấn Khải đang nằm trên giường bệnh chết đi từng chút một.
Nửa giờ sau, loại cảm giác chờ đợi làm cho người ta hít thở không thông rốt cuộc cũng có kết quả: Hồ Tuấn Khải ngừng thở. Lúc này khuôn mặt của anh đã sưng lên không còn ra hình người, thất khiếu(*) đều thấm máu ra bên ngoài.
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
La Phi thật sự có chút nổi cáu, làm cảnh sát, thế mà anh cứ để cho một sinh mạng từ từ trôi đi trước mặt mình. Anh không chỉ bó tay hết cách, thậm chí ngay cả nguyên nhân cái chết cũng chưa làm rõ được.
La Phi lấy tay dò mạch đập và hơi thở người chết, mặt của anh đến gần mặt của người chết, vẻ mặt chuyên chú này làm cho anh quyết không cam lòng đối mắt với thất bại.
Đột
nhiên, đầu lông mày của La Phi khẽ co rúm lại một chút, hình như anh có
phát hiện cái gì đó, sau đó anh làm ra một hành động rất quỷ dị.
Đưa lỗ mũi anh đến gần thân thể người chết, dùng sức hít hà.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người, một loại sợ hãi không thể gọi thành tên dâng lên trong lòng bọn họ.
Không Tĩnh cà lăm: “La… sở trưởng La, con làm cái gì…”
La Phi không trả lời, anh nhắm mắt lại, để cho khứu giác của mình càng trở nên nhạy cảm. Một loại mùi hương nhàn nhạt đang xâm nhập vào lỗ mũi của anh, hơn nữa có loại bí ẩn mãnh liệt đánh thẳng vào trong suy nghĩ của anh. Mùi hương này giống như mùi dược liệu cổ quái hoặc như là mùi thuốc lá thấp kém, trước đây không lâu anh cũng ngửi được mùi giống như đúc trên thi thể Không Vong.
Căn phòng nhỏ bị loại không khí kinh khủng đóng băng, xuất hiện vài giây yên tĩnh ngắn ngủi. Không Tĩnh thấp thỏm lo âu nhìn về phía La Phi, Thuận Bình khốn hoặc cau mày, hai tiểu hòa thượng vô ý thức đi về phía cửa co rúm lại, mặc dù sợ, nhưng ánh mắt lại như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, không cách nào rời đi.
Rốt cuộc, La Phi rời khỏi thân thể người chết, anh mở mắt ra nhìn Không Tĩnh, sau đó vẫy vẫy tay: “Thầy hãy tới ngửi thử.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Không Tĩnh rất khó xử, khó có thể tiếp nhận cái yêu cầu hoang đường này.
“Thầy qua đây ngửi thử một chút, sau đó nói cho con biết đây là mùi hương gì được không?”
Giọng nói La Phi vẫn bình thản như cũ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào cãi lại được. Không Tĩnh do dự một chút, vẫn nhắm mắt đi về phía trước, sau đó học dáng vẻ mới vừa rồi của La Phi ngửi thi thể Hồ Tuấn Khải một cái. Một mùi hương kỳ quái lập tức đi theo lỗ mũi xâm nhập vào đầu óc của ông, tìm ra một vị trí tương ứng trong trí nhớ.
Dường như Không Tĩnh chạm vào điện đứng thẳng người lên, tim đập dữ dội, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi hột.
“Sao vậy? Thầy ngửi được mùi gì sao?” Phản ứng mãnh liệt của Không Tĩnh khiến tinh thần La Phi vì vậy mà run một cái.
Không Tĩnh có chút mất hồn mất vía gật gật đầu.
“Cái này là mùi gì?” Lúc này không riêng La Phi có chút không thể chờ đợi, mà ba người tại chỗ cũng muốn nghe được chút manh mối từ trong cuộc nói chuyện của hai người, tò mò và hồi hộp đợi chờ đáp án của Không Tĩnh.
Không Tĩnh thở một hơi thật dài, hình như chút thần trí đã trở lại. Ông dùng tay xoa xoa cái trán, nói: “Cái mùi này là mùi gì thầy cũng không biết. Hơn hai mươi năm trước, sư phụ cứu được Không Vong đưa vào trong chùa, ở trong căn phòng nhỏ chăm sóc thầy ấy. Khi đó, mỗi lần thầy đi vào phòng nhỏ, đều có thể ngửi thấy cái mùi này.”
La Phi có chút ngoài ý muốn “À” một tiếng, không ngờ lại nói tới chuyện xa xôi của Không Tĩnh như vậy.
“Thầy nhớ không sai, chính là mùi hương này.” Không Tĩnh nhìn La Phi, giọng nói xác thật, “Lúc ấy, hình ảnh trong căn phòng nhỏ để lại cho thầy ấn tượng quá sâu sắc rồi, thầy vừa ngửi tới cái mùi này, lập tức giống như trở về đoạn trí nhớ đáng sợ kia. Cho nên, cảm giác của thầy tuyệt đối sẽ không sai…”
Ngừng lại chốc lát, Không Tĩnh dùng ngón tay chỉ thi thể Hồ Tuấn Khải: “Hơn nữa, ngay lúc đó Không Vong cũng giống như người khách này, hai con mắt đầy máu đỏ, tràn đầy tia máu.”
Lời Không Tĩnh khiến cho trong mắt La Phi lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó liền thu hồi ánh sáng này, anh nheo cặp mắt lại, lấy tay vuốt ve cằm, lâm vào trầm tư.
“Thầy nói những thứ này, đều là trước khi Không Vong vẽ ‘Bức tranh tức giận’ kia sao?” Hình như trực giác khiến cho La Phi lại suy nghĩ đến việc này có liên quan đến ‘Bức tranh tức giận’ đó.
“Phải, trước đây thầy có nói qua, vẽ xong bức tranh kia, Không Vong tựa như biến thành người khác. Sau đó trong căn phòng nhỏ, cũng không xuất hiện mùi hương này nữa.”
Cho đến tận bây giờ, các chuyện và sự kiện bí ẩn hơn hai mươi năm trước về Không Vong đều có liên quan đến ‘Bức tranh tức giận’, chỉ có thể dắt ra ngay đầu mối lúc đó, mới có thể vạch trần tất cả đáp án.
“Tài liệu lúc Không Vong quy y xuất gia đâu? Mới vừa rồi thầy có tìm được chưa?” La Phi lần nữa đem mục tiêu điều tra chuyển đến trên người Không Vong.
“Tìm được, tìm được.” La Phi vừa nói, hình như Không Tĩnh đột nhiên nhớ tới việc gì, vội vàng móc từ trong túi tăng y (quần áo người xuất gia) rộng thùng thình ra một tờ giấy được xếp ngay thẳng, đưa tới.
Nhìn trang giấy chính là tài liệu ghi chép lại lúc Không Vong xuất gia phía trên ghi chép những thông tin vô cùng đơn giản về Không Vong: Tên thật: Ngô Kiện Phi, quy y ngày 4 tháng 5 năm 1972. Ngày sinh là ngày 9 tháng 11 năm 1934.
La Phi lại lấy bộ đàm ra lần nữa, bắt đầu gọi cho Chu Bình.
Đưa lỗ mũi anh đến gần thân thể người chết, dùng sức hít hà.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người, một loại sợ hãi không thể gọi thành tên dâng lên trong lòng bọn họ.
Không Tĩnh cà lăm: “La… sở trưởng La, con làm cái gì…”
La Phi không trả lời, anh nhắm mắt lại, để cho khứu giác của mình càng trở nên nhạy cảm. Một loại mùi hương nhàn nhạt đang xâm nhập vào lỗ mũi của anh, hơn nữa có loại bí ẩn mãnh liệt đánh thẳng vào trong suy nghĩ của anh. Mùi hương này giống như mùi dược liệu cổ quái hoặc như là mùi thuốc lá thấp kém, trước đây không lâu anh cũng ngửi được mùi giống như đúc trên thi thể Không Vong.
Căn phòng nhỏ bị loại không khí kinh khủng đóng băng, xuất hiện vài giây yên tĩnh ngắn ngủi. Không Tĩnh thấp thỏm lo âu nhìn về phía La Phi, Thuận Bình khốn hoặc cau mày, hai tiểu hòa thượng vô ý thức đi về phía cửa co rúm lại, mặc dù sợ, nhưng ánh mắt lại như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, không cách nào rời đi.
Rốt cuộc, La Phi rời khỏi thân thể người chết, anh mở mắt ra nhìn Không Tĩnh, sau đó vẫy vẫy tay: “Thầy hãy tới ngửi thử.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Không Tĩnh rất khó xử, khó có thể tiếp nhận cái yêu cầu hoang đường này.
“Thầy qua đây ngửi thử một chút, sau đó nói cho con biết đây là mùi hương gì được không?”
Giọng nói La Phi vẫn bình thản như cũ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào cãi lại được. Không Tĩnh do dự một chút, vẫn nhắm mắt đi về phía trước, sau đó học dáng vẻ mới vừa rồi của La Phi ngửi thi thể Hồ Tuấn Khải một cái. Một mùi hương kỳ quái lập tức đi theo lỗ mũi xâm nhập vào đầu óc của ông, tìm ra một vị trí tương ứng trong trí nhớ.
Dường như Không Tĩnh chạm vào điện đứng thẳng người lên, tim đập dữ dội, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi hột.
“Sao vậy? Thầy ngửi được mùi gì sao?” Phản ứng mãnh liệt của Không Tĩnh khiến tinh thần La Phi vì vậy mà run một cái.
Không Tĩnh có chút mất hồn mất vía gật gật đầu.
“Cái này là mùi gì?” Lúc này không riêng La Phi có chút không thể chờ đợi, mà ba người tại chỗ cũng muốn nghe được chút manh mối từ trong cuộc nói chuyện của hai người, tò mò và hồi hộp đợi chờ đáp án của Không Tĩnh.
Không Tĩnh thở một hơi thật dài, hình như chút thần trí đã trở lại. Ông dùng tay xoa xoa cái trán, nói: “Cái mùi này là mùi gì thầy cũng không biết. Hơn hai mươi năm trước, sư phụ cứu được Không Vong đưa vào trong chùa, ở trong căn phòng nhỏ chăm sóc thầy ấy. Khi đó, mỗi lần thầy đi vào phòng nhỏ, đều có thể ngửi thấy cái mùi này.”
La Phi có chút ngoài ý muốn “À” một tiếng, không ngờ lại nói tới chuyện xa xôi của Không Tĩnh như vậy.
“Thầy nhớ không sai, chính là mùi hương này.” Không Tĩnh nhìn La Phi, giọng nói xác thật, “Lúc ấy, hình ảnh trong căn phòng nhỏ để lại cho thầy ấn tượng quá sâu sắc rồi, thầy vừa ngửi tới cái mùi này, lập tức giống như trở về đoạn trí nhớ đáng sợ kia. Cho nên, cảm giác của thầy tuyệt đối sẽ không sai…”
Ngừng lại chốc lát, Không Tĩnh dùng ngón tay chỉ thi thể Hồ Tuấn Khải: “Hơn nữa, ngay lúc đó Không Vong cũng giống như người khách này, hai con mắt đầy máu đỏ, tràn đầy tia máu.”
Lời Không Tĩnh khiến cho trong mắt La Phi lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó liền thu hồi ánh sáng này, anh nheo cặp mắt lại, lấy tay vuốt ve cằm, lâm vào trầm tư.
“Thầy nói những thứ này, đều là trước khi Không Vong vẽ ‘Bức tranh tức giận’ kia sao?” Hình như trực giác khiến cho La Phi lại suy nghĩ đến việc này có liên quan đến ‘Bức tranh tức giận’ đó.
“Phải, trước đây thầy có nói qua, vẽ xong bức tranh kia, Không Vong tựa như biến thành người khác. Sau đó trong căn phòng nhỏ, cũng không xuất hiện mùi hương này nữa.”
Cho đến tận bây giờ, các chuyện và sự kiện bí ẩn hơn hai mươi năm trước về Không Vong đều có liên quan đến ‘Bức tranh tức giận’, chỉ có thể dắt ra ngay đầu mối lúc đó, mới có thể vạch trần tất cả đáp án.
“Tài liệu lúc Không Vong quy y xuất gia đâu? Mới vừa rồi thầy có tìm được chưa?” La Phi lần nữa đem mục tiêu điều tra chuyển đến trên người Không Vong.
“Tìm được, tìm được.” La Phi vừa nói, hình như Không Tĩnh đột nhiên nhớ tới việc gì, vội vàng móc từ trong túi tăng y (quần áo người xuất gia) rộng thùng thình ra một tờ giấy được xếp ngay thẳng, đưa tới.
Nhìn trang giấy chính là tài liệu ghi chép lại lúc Không Vong xuất gia phía trên ghi chép những thông tin vô cùng đơn giản về Không Vong: Tên thật: Ngô Kiện Phi, quy y ngày 4 tháng 5 năm 1972. Ngày sinh là ngày 9 tháng 11 năm 1934.
La Phi lại lấy bộ đàm ra lần nữa, bắt đầu gọi cho Chu Bình.
0 Nhận xét