Đồng Tiền Máu- Lý Tây Mân ( Chương 04 phần 23, 24, 25, 26, 27, 28 )



--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc


Đồng Tiền Máu
Sáng tác: Lý Tây Mân 
Chuyển ngữ: Su Siu Nhưn, Lưu Hà 
Nguồn: Khủng bố hội quán 
Chương 04 phần 23

Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng vào sáng sớm hôm sau.
Tôi nghe được tiếng đàn dương cầm, giống với tiếng đàn dương cầm tôi nghe thấy trong giấc mơ đêm qua. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được tiếng đàn dương cần vào ban ngày kể từ lúc chào đời. Tiếng đàn làm tôi khó tin nổi đây là sự thật, tôi tự nhéo vào đùi, và cảm thấy đau. Tôi nghe được tiếng đàn dương cầm truyền tới từ căn phòng đối diện, nói cách khác, sớm nay đã có người đã kéo miếng vải trắng phủ trên cây đàn ra.


Tôi không biết tiếng nhạc là giai điệu của bài nào, nhưng nó cũng rất êm tai nó khiến tôi dâng trào nhiệt huyết và giảm đi phần nào nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng khi nãy, tôi nghe tiếng đàn, trong đó chất chứa sự bình yên mà đã lâu rồi không có.
Cửa phòng đối diện mở to, bà nội Cố Ngọc Liên ngồi giữa ánh đèn trắng chơi đàn dương cầm. Tôi giật mình nhìn bà, vẻ mặt bà chuyên chú, ngón tay gầy guộc linh hoạt lướt trên phím đàn. Tôi không nghĩ bà nội còn có tài năng này, bà chưa bao giờ đàn cho tôi nghe, là cái gì đã khiến bà vui vẻ như vậy, mới sáng sớm đã chơi đàn dương cầm.
Tôi có chút si ngốc, nhẹ chân bước tới trước cửa phòng. Bà không quay lại nhìn tôi, mắt bà chăm chú nhìn nhạc phổ, tiếng đàn của bà trong buổi sớm mai cực kỳ mềm mại: “Thần Quang, đây là bài hát mà ba cháu yêu thích nhất <<Thần Khúc>>”.
Tôi định bước vào phòng, đột nhiên một trận gió thổi qua làm cánh cửa đóng sầm lại, tôi làm sao cũng không thể mở nó ra được, tiếng đàn dương cầm cũng đột nhiên im bặt.
Bà nội ở trong phòng, bà sẽ ra mở cửa. Tôi nghĩ vậy.
Tôi đứng ở cửa đợi khoảng nửa giờ cũng không thấy bà nội mở cửa ra, bên trong vô cùng yên tĩnh. Tôi đột nhiên giơ tay lên, thử dùng sức đập đập vào cửa: “Bà nội, mở cửa”. Bên trong vẫn im lặng, rốt cuộc bà nội làm sao rồi? Tôi lại giơ tay lên, dùng sức muốn đập bể cánh cửa rắn chắc kia: “Bà nội, bà mở cửa ra, mở cửa ra đi!”. Đúng lúc này phía sau lưng tôi truyền đến một giọng nói: “Cháu đang làm cái gì vậy?”.
Tôi quay đầu nhìn lại, sửng sốt, mà nội mặc cái áo ngủ in hoa thản nhiên đứng ở đó, trong tay cầm một cây lược lớn bằng gỗ, bà đang chải đầu. Bà nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt già nua vẩn đục chứa đầy nghi hoặc. Tôi thì thào nói:
“Bà nội, không phải bà đang đánh đàn trong căn phòng đó sao?”.
Bà nội lấy cây lược từ trên đầu xuống, kinh ngạc hỏi tôi: “Cháu nói là bà ngồi đánh đàn trong căn phòng đó?”.
Tôi ra sức gật đầu, chắc chắn không sai, bây giờ đang là buổi sáng nên đầu óc tôi rất tỉnh táo.
Bà nội nói: “Bà vừa mới thức dậy, làm sao mà vào phòng này đánh đàn được chứ? Hơn nữa bà chưa bao giờ vào phòng này. Cháu làm sao vậy? Cháu trai?”.
Tôi nhìn bà. Tôi không thể nói cho rõ được.
Tất cả mọi thứ khiến tôi như sống trong tầng tầng lớp lớp mây mù. Trời ạ, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ tôi thật sự có bệnh sao?”.

Chương 04 phần 24

Bà nội cau mày nói: “Cháu à, chắc là bà lại phải nhờ người tìm việc cho cháu, sau đó tìm cho cháu một cô gái, để cháu thành gia lập thầt, bằng không, cháu sẽ điên mất”. Tôi ngơ ngác nhìn bà, tôi hiểu rõ hàm ý trong câu nói của bà, nhưng niềm tin của tôi đối với bà đã bắt đầu dao động rồi, bà còn bao nhiêu chuyện đang giấu tôi, giống như việc đóng chặt cánh cửa kia không cho tôi đi vào.
Tôi phải chắc chắn rằng cha mẹ tôi đích thực đã chết.
Đối với đàn bà, tôi cũng có khát khao, nhưng nỗi khát khao này lúc có lúc không, vì phần lớn thời gian của tôi đã dành để suy nghĩ về những chuyện kỳ quặc, nhưng những lúc tôi nghĩ về Đinh tiểu Tuệ tôi lại trở nên mạnh mẽ hơn. Trong lòng tôi vẫn cất giữ một bí mật, có lẽ đối với người dân trên đường Hoa Mẫu Đơn thì việc bị mất một cái quần lót trong lúc đem phơi cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, tôi không biết thái độ của Đinh Tiểu Tuệ khi bị mất cái quần lót là như thế nào.
Đó là vào giữa trưa một ngày thu ánh nắng chói chang, người đi đường thưa thớt, tôi đứng ở dưới lầu nhà Đinh Tiểu Tuệ, nhìn thấy những lá quốc kỳ bay trong nắng bên cạnh màu sắc rực rỡ của quần áo phơi, đó là quần áo của Đinh tiểu Tuệ. Một cái quần lót màu trắng đã thu hút sự chú ý của tôi, nó là món đồ gần gũi với Đinh Tiểu Tuệ, nếu như tôi cũng có thể gần gũi với Đinh Tiểu Tuệ giống cái quần lót này tôi có chết cũng sẽ là người chết trong hạnh phúc. Cái mông đầy đặn của Đinh Tiểu Tuệ chuyển động theo từng bước đi của cô bé, tôi tưởng tượng như đang có một vị mật ngọt toả ra từ chiếc quần lót màu trắng. Tôi đang nhìn cái quần lót màu trắng cũng đang bay phấp phới dưới nắng như những lá cờ kia thì bất chợt nó từ trên trời rơi xuống đáp lên đầu tôi, những chuyện kỳ diệu như thế này có lẽ chỉ gặp trong mơ mà thôi, tôi dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay vơ lấy cái quần lót xuống nhét vào túi quần. Trong khoảnh khắc đó trái tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực. Tôi nhìn xung quanh chắc chắn rằng không ai nhìn thấy hành động của tôi mới mừng rỡ chạy về nhà. Tôi trốn trong phòng ngủ của mình, cẩn thận lấy ra chiếc quần lót tơ tằm từ trong túi quần ra, tôi mang nó đặt ở dưới mũi, ngửi thấy mùi của nắng. Từ hôm đó, tôi vẫn luôn cho rằng mùi trên người Đinh Tiểu Tuệ là mùi của nắng. Cái quần lót được tôi giấu kín vào một nơi, lâu lâu tôi lại lấy ra ngửi, tựa như ngửi mùi thơm trên người Đinh Tiểu Tuệ.
Bây giờ, tôi tạm thời đặt mùi thơm của Đinh Tiểu Tuệ sang một bên, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm, đó là đánh một chiếc chìa khoá. Tôi đợi sau khi bà nội ra ngoài, cuối cùng cũng tìm được chìa khoá bằng đồng thau, bà đã giấu nó bên trong một cái túi áo. Tôi tìm trong từng túi quần túi áo treo trong tủ đồ mới tìm được cái chìa khoá này, cái chìa khoá này đối với tôi mà nói rất là quan trọng, nó sẽ mang tôi đến với cái thế giới mà tôi chưa từng biết.
Tôi đi ra cửa. Tôi biết ở cổng công viên Việt Tú có một nhóm người làm chìa khoá, chẳng biết họ từ đâu đến, nhưng tôi không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy, bây giờ tôi chỉ muốn đi đánh một cái chìa khoá.
Khi tôi đi ngang qua tiệm mì vằn thắn Vương Ký, Vương râu đang chặt xương, ông ta vung dao dưới ánh nắng mặt trời, những mảnh xương vỡ bị ông ta chặt văng tung toé. Tôi không hiểu vì sao ông ta lại chặt nhiều xương như vậy. Phạm Mai Muội đang làm vỏ vằn thắn, vỏ vằn thắn ở đây đều được làm bằng tay, không giống như những tiệm khác võ vằn thắn được làm bằng máy. Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân mà mọi người yêu thích tiệm mì vằn thắn Vương Ký. Phạm Mai Muội ra sức làm việc, tôi hy vọng bà ta sẽ làm chảy một ít nước bọt lên vỏ vằn thắn, như vậy chắc vằn thắn của tiệm Vương Ký sẽ rất đặc sắc. Suy nghĩ của tôi có chút xấu xa, cũng vì sự xấu xa đó mà tôi cuời đắc ý. Phía đối diện có một người qua đường lạ mặt nhìn chằm chằm tôi, chắc là không rõ vì sao tự dưng tôi lại cười, cười là ưu điểm của tôi, tôi hầu như rất ít khóc, có lẽ là không hề khóc, tôi thường hét to thay vì khóc, việc này chỉ có bà nội mới biết rõ.
Khi đi qua nắp cống thoát nước, tôi lại nhìn thoáng qua nó, sáng nay không có mưa nên nhìn nó có vẻ rất nhàn nhã. Trên đường đi ngang qua công viên tôi không nghĩ đến chuyện sẽ đi gặp người mù. Tôi nghĩ nếu muốn gặp ông ta, tôi sẽ phải đi đường vòng để gặp. Như vậy, có thể tôi sẽ không bị một con chó dữ cắn.
Con chó dữ kia đã cắn vừa khéo ngay bắp chuối chân tôi.

Chương 04 phần 25

Hôm nay tâm trạng của Đinh Tiểu Tuệ rất tốt. Trong một ngày trời nhiều mây nhưng không mưa, cô cảm thấy nhàn nhã, vui vẻ. Cô ôm quyển sách <<Vận rủi>> ra cửa, dự định đi đến công viên Việt Tú tìm một chỗ yên tĩnh dễ chịu để đọc. <<Vận rủi>> là tác phẩm kinh dị mới nhất của Tiêu Ái Hồng. Lúc đang đi về hướng công viên Việt Tú, cô đột nhiên nhớ tới vợ của Tiêu Ái Hồng là Hồ Thang Vân, trước đây mọi người dân trên phố Hoa Mẫu Đơn hàng ngày đều nhìn thấy vợ chồng họ tay trong tay rất thân mật đi trong khung cảnh hữu tình. Họ là mẫu vợ chồng điển hình ở đây, chưa từng có ai nghe nói họ cãi nhau, sao lại có vợ chồng nhà ai mà lại không cãi nhau bao giờ chứ? Nhớ tới Hồ Thanh Vân, trong lòng Đinh Tiểu Tuệ nhói đau một chút, lúc này bỗng dưng cô thấy trước mặt có một con chó đang đi đến.
Tại thị trấn Xích Bản này, rất hiếm khi nhìn thấy chó đi một mình trên đường. Theo quy định của chính phủ người dân không được nuôi chó, ngoại trừ chó cưng nuôi trong nhà, nhưng như vậy cũng phải lên trên bộ để đăng ký nuôi. Trước mặt Đinh Tiểu Tuệ là một con chó màu đen, con chó bước đi siêu vẹo, cụp đuôi, le lưỡi, mắt mờ đục. Nếu như đang ở nông thôn, nông dân mà nhìn thấy một con chó như vậy, họ nhất định sẽ đập cho nó chết hoặc tránh xa nó ra vì những dấu hiệu ấy cho thấy, đây là một con chó dại. Đinh Tiểu Tuệ chưa hề gặp qua trường hợp này, cho nên, cô đi về hướng con chó, không e ngại, chỉ bước đi nhanh hơn, cô phải mau mau đến công viên, thưởng thức tác phẩm <<Vận rủi>> của Tiêu Ái Hồng.
Nếu như bị chó dại cắn, không kịp điều trị, như vậy thì vận rủi đích thực đã đến. Vận rủi như đang từng bước từng bước tiến đến gần Đinh Tiểu Tuệ. Bộ dạng Đinh Tiểu Tuệ nhìn qua vẫn cực kỳ vui vẻ, vui vẻ đến mức không thể diễn tả bằng lời. Bất chợt con chó đen đứng cách hai mét lao thẳng về phía cô, cô mở to hai mắt, miệng kêu “A” một tiếng, mãi lâu sau cũng không khép lại được. Cuốn tiểu thuyết <<Vận rủi>> trong tay cô cũng rớt xuống đấy. Đúng vào lúc đó trong nháy mắt, Đinh Tiểu Tuệ nhìn thấy có một cái bóng đen đánh móc sau lưng con chó. Bóng đen và con chó dính vào nhau, Đinh Tiểu Tuệ nghe được tiếng kêu thảm thiết của cả hai. Con chó và cái bóng đen đồng thời ngã trên mặt đất, con chó quay đầu, cắn lên chân cái bóng đen. Người nọ kêu thảm thiết đá văng con chó, con chó lăn một vòng trên mặt đất, sau đó vục dậy chạy như điên, mới một lát đã không thấy tăm hơi đâu cả. Lúc con chó lảo đảo phóng đi, người đi đường cũng lục tục rời đi, không ai nghĩ sẽ ngăn con chó vừa cắn người giờ lại điên loạn phóng đi. Nó tồn tại, đối với người dân Xích Bản là một nối đe doạ tiềm ẩn, nhưng lại không có ai chú ý đến nó, họ vẫn luôn không thèm chú ý đến những chuyện không liên quan đến mình.
Đinh Tiểu Tuệ đã nhìn rõ, người vừa cứu cô chính là kẻ ngu ngốc mà cô vẫn thường khinh bỉ – Cố Thần Quang. Hôm nay Cố Thần Quang mặc một bộ đồ đen gọn gàng, sau khi lăn lộn trên mặt đất, quần áo đã bị dính bẩn. Hắn cười với Đinh Tiểu Tuệ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn đứng dậy, phủi bụi trên người, vì mặt đất lầy lội nên trên người hắn dính toàn bùn nhão, làm hắn phủi thế nào cũng không sạch được. Đinh tiểu Tuệ thấy người vây xung quanh rất nhiều, cô đờ đẫn nhìn Cố Thần Quang như người vừa từ trên trời rơi xuống. Có người nói với Thần Quang: “Chàng trai, xem vết thương chó cắn có nặng không?”.
Cố Thần Quang cười ngây dại, khom người xuống, kéo ống quần.
Bắp chân Thần Quang có một mảng thịt đã chuyển sang màu đen, trên đó chỗ thì bị thâm chỗ lại chi chít dấu răng, những dấu răng còn rướm cả máu tươi. Cố Thần Quang lấy tay lau máu, hắn cảm thấy máu dính nhớp nháp, đau đớn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng hắn vẫn tỏ ra không đau tí nào, hắn không thể để cho Đinh tiểu Tuệ biết hắn đau. Đinh Tiểu Tuệ thấy chân hắn bị thương, lương tâm trỗi dậy, nếu không có Cố Thần Quang, thì dấu răng kia hẳn là phải ở trên người cô rồi. Cô có phần lúng túng không biết làm sao.

Người nọ lại hỏi Cố Thần Quang: “Chàng trai, có đau không?”. ( Su: bị chó cắn dĩ nhiên là đau, thằng cha này hỏi quái thật =)))
Cố Thần Quang ngẩng đầu nói với anh ta: “Không đau”.
Người nọ khen ngợi: “Chàng trai, cậu thật kiên cường, mau đi trạm xá tiêm vắc-xin phòng dại, đừng có đùa giỡn với tính mạng của mình nha”.
Cố Thần Quang hỏi lại: “Vắc-xin phòng dại sao?”.
Người nọ gật đầu: “Đúng, bị chó cắn phải tiêm vắc-xin phòng ngừa bệnh dại, mau đi đi, đừng chậm trễ, không hay đâu”.
Cố Thần Quang buông ống quần xuống, bước ra khỏi đoàn người. Hắn vừa đi, đoàn người cũng tản ra. Đinh Tiểu Tuệ vừa rồi quá hoảng sợ, cô đi tới, gọi Cố Thần Quang, hắn quay đầu lại, ngây ngốc cười với cô. Đinh Tiểu Tuệ cảm nhận được, trong mắt hắn có gì đó rất mơ hồ. Cô hỏi Cố Thần Quang: “Cậu muốn đi đâu?”. Cố Thần Quang nói: “Đi làm chìa khoá”. Đinh Tiểu Tuệ không biết hắn muốn làm chìa khoá gì, cô nghĩ hắn chắc chắn sẽ không đi tiêm phòng.
Đinh Tiểu Tuệ trong lòng áy náy, cô quyết định dẫn hắn đi tiêm phòng. Đột nhiên cô nhớ đến cuốn tiểu thuyết <<Vận rủi>>, cô nói với Cố Thần Quang: “Cậu chờ tôi một chút”, nói xong, cô chạy về chỗ ban nãy, phát hiện ra quyển sách đã không cánh mà bay, nhất định đã bị ai đó nhặt đi. Trong lòng cô có chút mất mát, cô đến bên cạnh Cố Thần Quang, nhìn hắn cười: “Đi thôi, tôi đi với cậu đến trạm tiêm phòng”.

Chương 04 phần 26

Nếu như tôi khôngđến công viên Việt Tú làm chìa khoá, thì sẽ không nhìn thấy Đinh Tiểu Tuệ, nếu không nhìn thấy Đinh Tiểu Tuệ, tôi cũng sẽ không theo sau cô ấy, nhìn cô ấy lắc lư cái mông đẫy đà, cũng sẽ không nhìn thấy con chó muốn cắn người tình trong mộng của tôi, như vậy, tôi cũng sẽ không bị thương. Nhưng tôi không hối hận, trái lại còn rất vui, từ lúc chào đời đến giờ đây là lần đầu tiên Đinh tiểu Tuệ ở một mình bên cạnh tôi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô ấy đưa tôi đến trạm tiêm phòng tiêm vào cơ thể tôi chất thuốc nước màu đỏ cũng đủ để tôi hạnh phúc lắm rồi. Tôi thoả sức hít thở mùi nắng ban mai trên người cô ấy, tại đây vào một mùa mưa mốc meo đã diễn ra một chuyện tình đẹp say đắm lòng người.
Đinh Tiểu Tuệ và tôi cùng đi ra cửa trạm xá, cô ấy hỏi tôi: “Còn đau không?”, tôi lắc đầu, cô lại hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu?”, tôi nói: “Đi làm chìa khoá”. Mặc dù bây giờ tôi vẫn còn chìm đắm trong mùi hương nắng ban mai trên người Đinh tiểu Tuệ, nhưng tôi vẫn không quên việc phải tiến vào gian phòng đó. Đinh Tiểu Tuệ nhìn tôi một chút, ánh mắt cô mềm mại, cô nói: “Tôi đưa cậu đi”. Tôi gật đầu, tôi xúc động và hạnh phúc không nói nên lời, đối với tôi mà nói, cho dù Đinh Tiểu Tuệ chỉ nán lại bên tôi thêm một phút đồng hồ, thì tôi vẫn cảm thấy nó dài như cả cuộc đời vậy.
Đinh Tiểu Tuệ và tôi cùng đi đến cổng công viên, tôi thấy trên sạp có cái chìa khoá giống chìa khoá của tôi, một ông lão đeo kính đang ngồi đợi khách. Tôi đưa chìa khoá cho ông ta: “Làm một cái giống cái này”, ông ta ngẩng đầu nhìn tôi, lẳng lặng cầm lấy chìa khoá rồi cúi đầu làm.
Trên đường đi Đinh Tiểu Tuệ và tôi cũng không nói gì, bây giờ lại càng im lặng hơn, tôi và cô ấy đứng cạnh nhau không nói lời nào như hai người câm, nhiều lúc tôi muốn nói gì đó với cô ấy nhưng ý nghĩ đó lập tức biến mất. Vài lần cô ấy cũng muốn nói với tôi cái gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì. Ông già vẫn đang làm chìa khoá, lúc này tôi nghe được tiếng chuông văng vẳng ở đằng xa, tôi biết đã là 10 giờ trưa. Điện thoại di động của Đinh Tiểu Tuệ vang lên, cô lấy di động ra, nhấn nút nghe. Tôi nhìn cô vừa nói chuyện điện thoại vừa nở nụ cười, tôi nghĩ không biết đến bao giờ mới có thể nói chuyện điện thoại với cô, vừa nghĩ đến đó trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nói chuyện điện thoại xong, cô quay lại chỗ tôi, chìa khoá cũng đã làm xong rồi.
Đinh Tiểu Tuệ nói với tôi: “Thần Quang, cậu về nhà đi, tôi có chút việc phải đi trước, vết thương của cậu cũng không có gì nghiêm trọng, không cần lo lắng vì đã tiêm vắc-xin rồi”. Tôi gật đầu, tôi không lo lắng, từ khoảnh khắc tôi bị chó cắn, tôi đã không lo lắng, tôi không tin có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi nhìn Đinh tiểu Tuệ rời đi, trong lòng mơ hồ hơi nhói đau, hạnh phúc đến với tôi thật ngắn ngủi. Tôi hận người đã gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Tuệ, nếu người đó không gọi điện cho Đinh Tiểu Tuệ, có lẽ Đinh Tiểu Tuệ sẽ nán lại bên cạnh tôi thêm một lát. Tôi bỗng dưng muốn biết ai đã gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Tuệ, thế là, tôi lén lút đi theo sau cô ấy, Đinh Tiểu Tuệ chắc sẽ không ngờ tôi sẽ như tên trộm bám theo cô ấy. Cô ấy đi vào một quán cà phê cách công viên không xa, tôi không vào theo, tôi sợ bị phát hiện. Chỉ một lát sau, tôi lại thấy Tiêu Ái Hồng, anh ta từ trên một chiếc taxi màu đỏ bước xuống, đi vào quán cà phê, anh ta không nhìn thấy tôi, bởi vì tôi trốn ở một góc không thể phát hiện.

Chương 04 phần 27

Về đến nhà, tôi thấy bà nội vẫn chưa về, sáng sớm lúc gần đi bà đã dặn tôi nếu đến 12 giờ bà vẫn chưa về, thì tôi tự sang tiệm mì vằn thắn Vương Ký ở đối diện mà ăn. Tôi không biết bà đi đâu, tôi lo bà sẽ gặp phải con chó dữ kia, tôi trả chiếc chìa khoá lại chỗ cũ, tôi cũng không đi mở cửa căn phòng kia. Tôi nằm trên giường. Nhắm mắt lại, nghĩ đến bóng dáng Đinh Tiểu Tuệ và mùi thơm trên người cô ấy. Lúc tôi và cô ấy ở cùng nhau, chúng tôi đứng cách nhau rất gần. Tôi nhiều lần nảy sinh ý nghĩ đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, nhưng đã kiềm chế được. Tôi cảm giác như trong cơ thể có ngọn lửa đang thiêu đốt, ngọn lửa di chuyển xuống phần dưới bụng, ngọn lửa ấy tựa hồ như cháy rất mãnh liệt, từ lúc tôi trưởng thành đến giờ chưa bao giờ tôi cảm thấy ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt như vậy. Tôi hoài nghi liệu có phải là tác dụng của thứ thuốc nước màu đỏ mà trạm phòng dịch đã tiêm cho tôi không. Mỗi lần ngọn lửa trong cơ thể cháy bừng lên, tôi luôn có một phương pháp để dập tắt nó. Tôi nghĩ đến cái quần lót tơ tằm màu trắng của Đinh Tiểu Tuệ, tôi bước xuống giường, lấy từ chỗ giấu bí mật ra cái quần lót, cái quần hơi ẩm ướt. Dường như tôi có thể ngửi thấy mùi hương của Đinh Tiểu Tuệ tỏa ra từ nó. Tôi lại nằm lên giường, mang quần lót đặt lên mũi, cố sức hít, tiếp theo, tôi lại dùng lưỡi liếm hệt như tôi đã liếm tờ tiền, tôi liếm quần lót mà tưởng như đang liếm ngực và cái mông đầy đặn của Đinh Tiểu Tuệ, cả cơ thể rung động.
Tôi mang chiếc quần lót dính nước bọt nhét vào đũng quần, rồi lại cọ nó vào hạ thân đang bị lửa thiêu đốt, mãi cho đến khi có một dòng chất lỏng nóng ấm như lửa bắn ra, dính vào cái quần lót. Chất lỏng thấm vào quần lót, hạ thân tôi cũng lạnh lẽo mềm nhũn ra… Làm xong mọi thứ, toàn thân tôi hết sức rút cái quần lót từ trong đũng quần ra, ngửi thấy một mùi hương là lạ.
Tôi lập tức lăn ra ngủ mê mệt.

Chương 04 phần 28

Tiếng chuột kêu chói tai vang lên, chúng vừa kêu vừa nhao nhao chạy trốn…

Giữa lúc đang mơ màng, hình như tôi lại nghe thấy tiếng hát như có như không. Mặc dù âm thanh kia rất nhanh đã biến mất, nhưng tôi vẫn muốn ra khỏi giường. Tôi nhíu mày đi đến cửa phòng, đứng trước cửa, tôi lấy chìa khoá ra cắm vào cửa. Tôi chỉ mới vặn nhẹ, cánh cửa đã mở ra, tôi đột nhiên nghĩ, có khi nào tôi vừa mở cửa sẽ nhìn thấy một người ngồi trước cây đàn dương cầm, người đó có thể là bà nội, cũng có thể là ba tôi Cố Phàm Xa hay mẹ tôi Tống Đinh Lan không, tôi nên đối mặt với họ như thế nào? Tôi do dự không quyết định.
Tôi mở cánh cửa phòng.
Bên trong tối đen như mực, bụi bặm lũ lượt kéo nhau bay vào mũi.
Trong bóng tối tôi chẳng nhìn thấy gì, tôi có chút lo sợ, tìm thấy công tắc trên tường, đèn liền được bật sáng. Chiếc đèn phát ra ánh sáng trắng. Tôi vừa bật đèn, cửa phòng đang mở đột nhiên nặng nề đóng lại , tiếng động rất vang, khiến não tôi bỗng chốc co thắt lại.
Trong phòng vẫn bày biện như cũ, không có gì thay đổi. Tôi đi đến cạnh bàn, cầm lấy khung ảnh, tôi lấy làm lạ, sao ba mẹ tôi không phóng to hình cưới rồi treo lên tường, giống như nhà văn Tiêu Ái Hồng ấy. Trong ảnh ba mẹ tôi trai thì anh tuấn gái thì xinh đẹp, họ tươi cười hạnh phúc, tôi không thể tưởng tượng được khi chết trông họ như thế nào. Tôi xem xét tỉ mỉ bức ảnh, đôi mắt cay cay, tôi cũng biết khóc ư?
Đúng lúc này, đèn bỗng nhiên vụt tắt.
Có người đã tắt công tắt hay là có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết. Trong phòng tối om, bóng tối là nơi sản sinh ra tội ác, có quyển sách nào đó đã từng nói như vậy. Tôi đặt khung ảnh trở lại bàn, cảm thấy hơi khó thở, trong bóng đêm tôi mò mẫm về hướng cửa sổ. Tôi lo lắng trong bóng đêm sẽ xuất hiện một cánh tay túm chặt lấy tôi, làm cho tôi nghẹt thở mà chết. Trong không khí nặng nề tôi lại hy vọng mùi hương hoa hồng sẽ lan toả khắp căn phòng. Chẳng mấy chốc hai tay tôi đã mò thấy cửa sổ, tôi đưa tay kéo rèm cửa, ra sức kéo, ánh sáng mặt trời rọi vào phòng, tôi thở ra một hơi thật dài.
Tôi thấy tờ tiền dính máu vẫn bám bên ngoài cửa sổ như trong giấc mơ. Tôi ngơ ngác nhìn, vệt nắng lấp lánh dưới ánh mặt trời như đang chuyển động, phát ra ánh sáng màu đỏ. Tôi vuốt ve tờ tiền qua lớp cửa kính, tôi có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy trên đó. Nó đã không cháy rụi trong trận hoả hoạn ở siêu thị Hoa Tháng Năm, cũng không bị chuyển đến ngân hàng, nó dính chặt bên ngoài lớp kính cửa sổ, nơi này có cái gì thu hút nó khiến nó liên tục xuất hiện ở đây như vậy? Có thể nói nó là điềm báo trước một điều gì đó không?

Vì sao tại đây vào một mùa mưa những gì trong giấc mơ của tôi đều đã biến thành sự thật? Tôi sẽ còn mơ thấy những gì? Sẽ còn những chuyện kỳ lạ gì xảy ra nữa đây? Tôi vừa nghĩ những vấn đề này vừa đưa tay mở cửa sổ.
Cửa sổ hơi cũ kỹ, lớp sơn trên mặt bong ra từng mảng, tôi bò lên trên cửa sổ, một chân dẫm lên bệ cửa, chân còn lại đặt ở bên trong, cánh tay bám vào khung cửa sổ. Tôi chỉ cần làm như vậy đã có thể lấy được tờ tiền, tôi vươn một tay ra, tay tôi hơi run rẩy. Một cơn gió thổi qua, hơi lạnh. Tờ tiền dính máu lại không bị gió làm lay động, trong nháy mắt tay tôi chạm vào tờ tiền nó lại như có linh hồn tự rơi vào tay tôi. Tôi bỏ tờ tiền vào trong túi quần. Làm xong chuyện này, tôi định trở lại căn phòng, kiểm tra xem trong đó có gì, có thể phát hiện ra bí mật nào không. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi: “Cố Thần Quang, cẩn thận”.
Tôi đưa mắt nhìn xuống lầu, thì ra là Đinh Tiểu Tuệ, cô đang đứng cùng Tiêu Ái Hồng ở trước cửa nhà anh ta. Cô có vẻ lo lắng, không biết vì sao tôi lại muốn bò lên trên cửa sổ.
Tiêu Ái Hồng nhìn tôi nói: “Nguy hiểm--”.
Anh ta vừa mới nói, tôi lập tức cảm thấy có một đôi bàn tay vô hình đẩy mạnh vào tôi, tôi như một con chim to bị thương rớt từ lầu hai xuống đất, trong giây phút đó đầu óc tôi chợt loé sáng, tôi nhớ trong giấc mơ cũng giống như thế này, tôi bị rớt xuống một vực thẳm.
Vì vậy tại đây vào một mùa mưa cơn ác mộng thật sự đã bắt đầu.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét