--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc

ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ (Series tâm lý tội phạm)
Tác giả: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Bánh Tiêu, Lưu Hà

Nguồn: Khủng bố hội quán 


Chương 7 - Đêm mưa truy tìm manh mối
Hiện trường vụ án mạng tại tiểu khu Phú Dân vô cùng quỷ dị, nhằm tránh gây ra những hoang mang không cần thiết trong dân chúng đồng thời cũng để tạo điều kiện thuận lợi cho việc triển khai điều tra, cảnh sát tuyệt không tiết lộ nhiều thông tin cho giới truyền thông. Song, tin tức về vụ án vẫn rò rỉ khá nhiều. Ngày thứ ba sau khi phát sinh án mạng, tin đứa con bất hiếu Khương Duy Lợi chết thảm đã được truyền ra bởi đủ loại phương tiện truyền thông. Quần chúng trước đó đòi đánh đòi giết giờ lại vô cùng hào hứng. Những từ ngữ "Trừng phạt đúng tội", "Báo ứng" trước giờ chưa từng có đều xuất hiện nhan nhản tại vụ án này.
Mỗi người đều biến thành nhà tiên tri.
Có lẽ người duy nhất không lầm rầm bàn tán chỉ có nạn nhân bị sát hại Khương Duy Lợi.
Cuộc họp phân tích tình tiết vụ án vừa tan, vô số người nhộn nhịp xuống lầu, từng người từng người trở lại vị trí công tác với công việc ngập đầu ngập cổ. Còn chưa đi đến cửa thang máy, liền nhìn thấy cảnh sát trực ban dìu một bà cụ từ trong thang máy ra. Bà cụ quần áo cũ nát, thân hình còng xuống, hai tròng mắt đầy nước, một tay ra sức nắm lấy ống tay áo của cảnh sát khu vực trực ban, tựa hồ sợ anh ta chạy mất vậy.
Cảnh sát khu vực trực ban chỉ chỉ đám người vừa tan họp, vẻ mặt khó xử nói: "Bọn họ phụ trách điều tra vụ án của con cụ đấy." Dứt lời, anh ta hướng về phía phân cục trưởng hất hất hàm, giơ tay phải vẽ vòng tròn trên đầu, ra dấu: "Bà cụ thần kinh có chút vấn đề rồi."
Bà cụ vẻ mặt mơ hồ, tựa hồ việc phải đối mặt với một đoàn cảnh sát mặc đồng phục như vậy, khiến cho cụ có chút hoang mang. Sau vài giây do dự, cụ già không nói câu nào vồ lấy lão Trịnh pháp y viên ở gần cụ nhất, cũng là người nhiều tuổi nhất, bụp một tiếng quỳ xuống.
"Nhà nước ơi, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi," Bà cụ khóc tu tu: "Con tôi bị chết oan mà."
Lão Trịnh lại càng hoảng sợ, vừa tránh, vừa chỉ vào phân cục trưởng: "Nhà nước ở đàng kia, tôi chỉ là tiểu binh."
Bà cụ vội vàng quỳ bò sang, túm ống quần phân cục trưởng, luôn miệng hô nhà nước làm chủ cho tôi.
Tiếng gào khóc của cụ quanh quẩn trong hành lang, không ít nhân viên các phòng ban nhô đầu ra nhìn. Phân cục trưởng vẻ mặt khó xử, đưa tay nâng cụ dậy, quay đầu quát cảnh sát khu vực trực ban: "Thế này là sao?"
Cảnh sát khu vực trực ban nói: "Cụ ấy là mẹ của Khương Duy Lợi, sáng sớm đã tới, nói muốn giúp chúng ta phá án, báo thù cho con trai cụ."
Bà cụ vội vã gật đầu không ngừng, khóc thút thít nói: "Con tôi là một đứa trẻ ngoan. . . . . .Chỉ vì nó kết giao với mấy đứa bạn hư hỏng. . . . .Thiếu nợ chúng ít tiền. . . . . .Chúng nó tôi đều biết mặt. . . . . .Nó chết rất oan mà. . . . . ."
Bà cụ lại khóc rống lên. Miệng phân cục trưởng hơi há ra, rõ ràng cố gắng nuốt trở vào một câu: "Oan cái rắm". Ông đỡ bà cụ, nói với cảnh sát trực ban: "Tìm người ghi chép lại lời cụ, ghi ra đám 'bạn bè hư hỏng' này, lần lượt sắp xếp điều tra."
Giữa những lời vạn tạ thiên ân của bà cụ, cảnh sát trực ban đỡ cụ vào thang máy. Tâm trạng phân cục trưởng rất xấu, phất tay, nói câu giải tán, trở về phòng làm việc.
Người trong hành lang rất nhanh đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại Phương Mộc và Dương Học Vũ nhìn nhau cười khổ.
Rõ ràng, cái gọi là manh mối do Quách Quế Lan cung cấp sẽ chẳng giúp được gì cho công tác điều tra. Mặc dù quan hệ xã hội của Khương Duy Lợi là trọng điểm theo dõi của cảnh sát, nhưng Phương Mộc tin án mạng này không phải do bọn họ gây nên. Nếu động cơ là báo thù, cũng không nhất định phải dùng thủ pháp phức tạp như thế; Nếu như là vì đòi nợ, khoản bồi thường phá dỡ chưa tới tay Khương Duy Lợi, giết ông ta cũng vô dụng. Phân cục trưởng để cho Quách Quế Lan đi lấy lời khai, chỉ là kế sách tạm thời bình ổn tâm tình kích động của bà cụ mà thôi. Cùng lắm thì lãng phí chút thời gian của nhà nước, chung quy so với bị người ta chỉ trích là không được việc cũng còn tốt hơn.
Điều thực sự khiến Phương Mộc buồn bực chính là cảnh sát cũng không cho rằng phân tích của Phương Mộc có giá trị tham khảo bao nhiêu. Mặc dù thủ pháp của hung thủ rõ ràng có khác biệt so với vụ án giết người bình thường, nhưng thuyết pháp 'Tử Cung' Phương Mộc đưa ra càng khiến cảnh sát khó tin hơn. Chẳng lẽ có người mạo hiểm chấp nhận nguy cơ nhận sự trừng phạt của pháp luật, từ xa mang theo thùng nước và túi nước, tốn thời gian tốn công, chỉ để trừng phạt một câu cuồng ngôn của Khương Duy Lợi sao? Giống như lời một vị cảnh sát già trong cuộc họp có nói thế này: "Trên đời không có vô duyên vô cớ mà yêu, càng không có vô duyên vô cớ mà hận!"
Đích xác, nếu dựa vào động cơ gây án để tìm kiếm, vụ án cơ hồ không có manh mối để truy tìm. Mặc dù từ các loại dấu hiệu, khả năng lớn nhất có thể là trả thù. Vậy, bà cụ Quách Quế Lan là nghi phạm lớn nhất. Song, bà cụ đối với việc Khương Duy Lợi bị giết bi thương thế nào mọi người trong sở đều thấy. Phương Mộc nhận thấy, biểu cảm đó không hề có sự gian dối hay che dấu điều gì, hoàn toàn là tâm tình của người mẹ đau đớn sau khi mất đi đứa con trai độc nhất, đối với những việc làm sai trái của nó trước kia đều tha thứ vô điều kiện.
Trong cuộc họp, vị cảnh sát già kia đưa ra một loại giả thiết, đó là công ty phụ trách giải tỏa nhằm mục đích nhanh chóng thanh lý khu này, mướn người sát hại Khương Duy Lợi. Thứ nhất, Khương Duy Lợi là một trong những "hộ bị cưỡng chế" khiến cho phía giải tỏa đau đầu. Giết chết ông ta, việc phá dỡ sẽ không còn trở ngại nữa. Ngoài ra, cũng có thể tạo nên hiệu ứng giết gà dọa khỉ đối với những "hộ bị cưỡng chế" khác. Thứ hai, Khương Duy Lợi xua đuổi và ngược đãi mẹ đã khiến cho xã hội căm giận mãnh liệt, giết chết ông ta, ít nhất trên phương diện luân lý, sẽ thu được sự đồng tình.
Một nhóm người khác cũng có cùng nhận định, làm như vậy đã loại bỏ cho công ty phụ trách việc phá dỡ quá nhiều bất lợi. Về phần thủ pháp quỷ dị này, chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi.
Mạch suy nghĩ của vị cảnh sát già mặc dù có chút khiên cưỡng, nhưng tựa hồ là hướng điều tra khả thi duy nhất trước mắt. Phân cục trưởng triển khai nhiệm vụ xuống, mỗi đội tự tiến hành điều tra theo chuyên môn của mình.
Phương Mộc tin tưởng vào phán đoán của bản thân đồng thời cũng tin Dương Học Vũ có cái nhìn tương đồng với mình. Do đó, lúc Dương Học Vũ đi về phía cậu, Phương Mộc dường như có chút mong đợi.
"Buồn bực hả?"
Phương Mộc gật gật đầu: "Có đôi chút."
Dương Học Vũ đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, rồi giúp cậu châm lửa, sau khi phun ra nuốt vào vài ngụm, thấp giọng hỏi: "Anh nghĩ, vụ án này và vụ án trung học số 47 có quan hệ không?"
Ý ngầm là: Hung thủ chính là tên gọi là 'đại hiệp' kia. Chỉ có điều, Dương Học Vũ dùng một cách nói tương đối hàm xúc mà thôi.
Trong lòng Phương Mộc thả lỏng, dù sao Dương Học Vũ và những điều tra viên ôm kinh nghiệm điều tra truyền thống mãi không chịu buông này cũng có sự khác biệt.
Lúc điều tra vụ án mạng tại trường trung học số 47, Phương Mộc từng lo lắng mơ hồ: Có lẽ hung thủ còn có thể gây án, án mạng tại tiểu khu Phú Dân, vừa vặn ăn khớp với suy đoán của cậu. Hai vụ có điểm giống nhau ở chỗ, đầu tiên, hung thủ đều chọn áp dụng thủ pháp giết người không hợp với lệ thường, thậm chí tốn nhiều thời gian công sức; Tiếp đó, hiện trường đều phơi bày cảm giác nghi thức quỷ dị. Hiển nhiên, mục đích của hung thủ đều không phải đơn giản là giết chết đối phương, mà là cố gắng làm nổi bật cách thức chết của nạn nhân. Nói cách khác, hung thủ không phải vì giết người mà giết người, y quan tâm nhiều hơn đến việc làm thế nào giết chết nạn nhân.
Tiếp nữa, hung thủ sau khi gây án cẩn thận dọn dẹp hiện trường, cố gắng hết khả năng không để lại mảy may dấu vết nào. Trong án mạng tại trường trung học số 47, hung thủ cũng có biểu hiện tương tự;
Cuối cùng, hung thủ trước khi đến địa điểm phạm tội đều mang theo một lượng lớn công cụ phụ trợ, tỷ như túi nước và thùng nước vân vân. Chứng tỏ hung thủ chắc chắn có sử dụng nhiều loại phương tiện, điểm này cũng tương đồng với án mạng tại trường trung học số 47.
Dưới cách nhìn của Phương Mộc, với những căn cứ này có thể nhập hai vụ án lại để xử lý.
"Cậu nghĩ sao?"
Dương Học Vũ không lên tiếng, chỉ mải miết hút thuốc, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Tôi đồng ý với ý kiến trong cục."
Phương Mộc thoáng sửng sốt, vừa rồi ở cuộc họp, khi cùng trao đổi ánh mắt với Dương Học Vũ, cậu chắc chắn biểu cảm của đối phương không phải kinh ngạc hoặc khó hiểu, mà là đồng tình. Chỉ chớp mắt, một đồng minh cuối cùng cũng phản chiến rồi.
"Tôi biết suy nghĩ của anh." Dương Học Vũ ấn tàn thuốc vào gạt tàn trên nắp thùng rác cạnh thang máy, "Xâu chuỗi - mới có hai vụ, tựa hồ còn hơi sớm, hơn nữa cũng không có căn cứ quá rõ ràng."
Anh ta đưa tay nhấn nút thang máy: "Suy nghĩ của anh, không thể nói không có căn cứ, nhưng mà có chút cá nhân. Dù sao, cảm giác này cũng không đáng tin cậy đâu." Dứt lời, cậu ta liền rảo bước tiến vào cửa thang máy đang mở, chậm rãi đi lên.
Phương Mộc khẽ cười, lắc đầu, bị người khác nghi ngờ chất vấn không phải lần đầu, Phương Mộc cũng không cảm thấy quá thất vọng. Chẳng qua những lời này từ miệng Dương Học Vũ nói ra, khiến cậu cảm thấy có chút bất ngờ.
Trong hành lang chỉ còn lại mỗi Phương Mộc, cậu đứng một lát, quyết định nên về phòng làm việc trước. Xoay người bước đến thang máy khi nãy Dương Học Vũ đã đi, bất chợt giật mình.
Còn một biện pháp có thể nghiệm chứng suy đoán của cậu có chính xác hay không.
Tựa hồ mỗi khi nhìn thấy Mễ Nam, cô đều đang ở trong tình trạng này: Quay lưng về phía cửa phòng thí nghiệm, cột tóc đuôi ngựa, mặc áo blu trắng luôn tay luôn chân tất bật. Nghe tiếng đẩy cửa, Mễ Nam xoay đầu lại, có thể nhận ra sắc mặt cô vàng như nến, mũi cũng hồng hồng.
"Họp xong rồi sao?" Giọng nói của Mễ Nam khàn khàn, còn có cả giọng mũi rất nặng.
"Ừ." Phương Mộc nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Em sao vậy?"
"Cảm cúm." Mễ Nam hít hít mũi: "Không sao - cuộc họp kết luận thế nào?"
Phương Mộc không trả lời, bước qua, cúi người xem xét mẫu dấu chân trên mặt bàn.
"Có phát hiện gì không?"
"Tạm thời còn chưa có." Mễ Nam hơi nghiêng đầu: "Thu được mấy dấu chân, chẳng cái nào có giá trị - Có mấy cái là của người mình."
Đám người này, không ai nhớ vào hiện trường phải mang bao chân sao. Phương Mộc vừa nói thầm, vừa tùy ý lật xem trong đống mẫu, thình lình, trong đó có thứ khiến cậu chú ý. Khác với những mẫu dấu chân khác, mẫu này ngoại trừ đánh số ở ngoài, cơ hồ không có đánh dấu gì nữa.
"Đây là?" Cậu giơ mẫu kia lên hướng phía Mễ Nam lắc lắc.
"Cái này không cần kiểm nghiệm." Sắc mặt Mễ Nam bình tĩnh: "Đó là dấu chân của anh."
Mặt Phương Mộc đỏ lên, xem ra 'đám người này' trong miệng mình, cũng bao gồm cả bản thân ở trong đó nữa.
Toàn bộ mẫu đều đã lật xem xong, đều là dấu của đế giày da. Phương Mộc có chút không cam tâm, lại lật lại một lần nữa, vẫn không thu hoạch được gì.
Mễ Nam trước sau vẫn không nói một lời nào nhìn động tác của Phương Mộc, mãi đến khi cậu thất vọng đứng dậy, mới mở miệng hỏi: "Anh đang tìm gì?"
Phương Mộc trầm ngâm một chút, hỏi: "Lần trước dấu chân thu được của đế giầy cao su, có phát hiện gì không?"
"Không có." Mễ Nam tựa hồ nhận ra được gì đó: "Anh nghĩ là cùng một người làm?"
Phương Mộc gật gật đầu.
"Nhập án xử lý rồi sao?"
"Không có." Phương Mộc cười khổ: "Trong cục không đồng tình với ý kiến của anh."
Mễ Nam suy nghĩ một chút, đứng dậy lấy từ trong tủ treo quần áo ra một túi hồ sơ, sau khi tìm kiếm một lúc, rút ra một mẫu, đem đến trước bàn, so sánh với từng mẫu này.
Phương Mộc cũng tiến đến, hỏi: "Có khả năng hung thủ thay đổi một đôi giày khác gây án không?."
Mễ Nam không trả lời, vẫn hết sức chuyên chú so sánh như trước. Phương Mộc chợt nhận ra, Mễ Nam đã suy xét trước cả mình loại khả năng này, việc cô làm bây giờ, chính là đang nghiệm chứng phán đoán của bản thân.
Trong lòng Phương Mộc kiên định hơn nhiều, không quấy rầy cô nữa, lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Nửa giờ sau, Mễ Nam chọn từ trong những mẫu này ra bốn phần, sau khi đánh dấu trên từng cái xong, để dưới kính hiển vi tiếp tục quan sát.
Mấy ngày không gặp, Mễ Nam tựa hồ gầy đi một chút, bóng lưng phía sau áo blu trắng có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng xương bả vai. Nghe thấy cô thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan, Phương Mộc đứng dậy tìm ly nước của cô, muốn rót cho cô chút nước nóng.
Mới vừa đứng dậy, điện thoại trong túi áo liền vang lên. Phương Mộc nhìn xem, là Liêu Á Phàm gọi tới.
Tiếng chuông thình lình vang lên ở nơi này có vẻ vô cùng chói tai, Phương Mộc do dự có nên nhận cuộc gọi này trước mặt Mễ Nam hay không. Mễ Nam quay đầu, mặt không chút đổi sắc nhìn Phương Mộc cầm điện thoại, lại xoay người tiếp tục công việc.
Phương Mộc nhếch nhếch miệng, nhấn nút nghe, Liêu Á Phàm cũng không nói gì. Phương Mộc alo liên tục hai tiếng, trong ống nghe mới truyền đến một giọng nói hoang mang:
"Đang họp sao?"
"Không có."
"Nói chuyện tiện không?"
"Tiện, con nói đi."
"Buổi chiều có rảnh không?"
Phương Mộc thoáng do dự, xoay người nhìn Mễ Nam cô vẫn ngồi trước kính hiển vi như trước, không nhúc nhích.
"Có việc gì thế?"
"Con muốn đi gặp dì Triệu. . . . . .Con tìm không được viện phúc lợi kia, chú có thể. . . . . ."
Giọng điệu của cô từ ngổ ngáo lúc trước đổi thành ngọt ngào, điều này khiến Phương Mộc cảm thấy có chút không quen, đồng thời cũng không có cách nào cự tuyệt:
"Được, con ở nhà chờ chú, chú đến đón con."
"Vâng." Giọng Liêu Á Phàm lại nhẹ nhàng hơn, lập tức cúp điện thoại.
Phương Mộc cầm điện thoại di động, nhìn Mễ Nam đang giúp mình phân tích, không biết nên nói gì. Mễ Nam vẫn không có ý định quay đầu lại, tựa hồ Phương Mộc và cuộc điện thoại vừa rồi đều không hề tồn tại.
Phương Mộc luống cuống tay chân đứng một hồi, nghèn nghẹt nói: "Anh có chút chuyện, đi trước."
Bầu trời vốn trong xanh, đến trưa đột ngột lại chuyển âm u. Lúc xe jeep chạy vào viện phúc lợi, mây đen đã nặng nề ép xuống, tựa hồ đưa tay ra là có thể chạm đến.
Thời tiết xấu cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Liêu Á Phàm, vừa xuống xe, cô liền chạy về hướng chị cả Triệu sớm đã chờ trước cửa. Phương Mộc đang cầm bốn lon sữa bò theo phía sau, tâm trạng buồn bực vừa rồi cũng đã bị thổi bay hết sạch.
Cùng chờ ở trước cửa, ngoài chị cả Triệu, còn có Thôi quả phụ và Lục Hải Yến.
Sau vụ án sông ngầm, Lục gia thôn cơ hồ rơi vào tình trạng vườn không nhà trống. Mẹ con hai người Thôi quả phụ và Lục Hải Yến chuyển tới thành phố C, qua sự giới thiệu của Phương Mộc, vào làm trong viện phúc lợi này.
Thôi quả phụ vẫn lắp ba lắp bắp, sau khi nhận sữa bò từ tay Phương Mộc, liền xách vào phòng bếp. Mấy đứa trẻ hơi lớn một chút đều sang đây chào hỏi Phương Mộc, rồi lập tức ba chân bốn cẳng giúp Thôi quả phụ chuyển sữa bò.
Lục Hải Yến gầy gò hơn, tóc đã cắt ngắn, không còn áo khoác lông chồn và đồ trang sức bằng vàng, toàn thân nhìn lướt qua khá trẻ trung thanh nhã. Hiển nhiên vừa rồi cô vẫn còn đang làm việc, quần áo còn có chút nước nhỏ giọt xuống. Thấy Phương Mộc, Lục Hải Yến cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu mỉm cười.
Phía chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm, gió cũng chợt nổi to, xem ra một trận mưa thu sắp trút xuống. Chị cả Triệu đón mọi người vào nhà, đồng thời dặn dò Lục Hải Yến mau thu quần áo phơi trong sân vào.
Phương Mộc ở lại giúp đỡ, cậu đưa tay túm một mặt khăn trải giường, nhưng kéo không được, lại dùng lực, chợt nghe Lục Hải Yến kêu một tiếng sợ hãi, cả chiếc khăn trải giường đã bị túm sang.
Thì ra mục tiêu của hai người cùng là cái khăn này. Phương Mộc nhịn không được, nở nụ cười trước. Trên người và cánh tay Lục Hải Yến đều là quần áo, đứng cũng không vững, nhìn thấy nụ cười của Phương Mộc, cô cũng cười theo.
"Thế nào, ở đây đã quen chưa?"
"Rất tốt." Lục Hải Yến gấp đôi khăn trải giường, khoát lên người: "Hàng ngày làm việc, chăm sóc bọn nhỏ, cũng không cảm thấy mệt."
Phương Mộc nhìn đôi mắt Lục Hải Yến, sáng ngời, bình tĩnh, an tường.
So sánh với Lục gia thôn trong dĩ vãng, cuộc sống của viện phúc lợi chắc chắn nghèo khó hơn. Thế nhưng, đối với Lục Hải Yến mà nói, sự yên tĩnh trong nội tâm quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lục Hải Yến bị cậu nhìn có chút xấu hổ, xoay người túm vài món quần áo còn lại, nói với Phương Mộc: "Tôi nay ăn bánh bao, vào giúp thôi."
Cơm tối là cháo, bánh bao nhân thịt và cải trắng, còn có một ít rau trộn dưa cải. Bọn nhỏ của viện phúc lợi sớm đã ngồi vây quanh trước bàn mau mắn ăn, chị cả Triệu rất hào hứng, khẽ hỏi Phương Mộc muốn uống rượu không, chị có thể lén lấy rượu của viện trưởng đến.
Phương Mộc vội khoát tay nói đừng. Chị cả Triệu nói thật đáng tiếc, giữa trưa Dương Mẫn và Hình Lộ vừa ghé qua, nghe nói Phương Mộc sắp tới, Hình Lộ vốn muốn ở lại chờ cậu, sau lại vì phải lên lớp tự học buổi tối, mới đành ra về.
Liêu Á Phàm một mực im lặng ăn bánh bao, nghe chị cả Triệu nói, đột nhiên hỏi: "Hình Lộ là ai?"
Phương Mộc không biết nên trả lời thế nào, chị cả Triệu lại nhanh nhẩu nói: "Một cô bé mà chú Phương của con đã cứu."
Liêu Á Phàm bỗng dưng trở nên hứng thú, đặt đũa xuống, dáng vẻ như có rất nhiều vấn đề muốn đào bới.
Chị cả Triệu cũng không nói tiếp, lại gắp cho cô hai cái bánh bao, gõ gõ đầu cô nói: "Mau ăn đi, con tranh không lại đám nhóc này đâu - hai dì cháu ta buổi tối sẽ trò chuyện sau."
Liêu Á Phàm liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái, cúi đầu ăn cơm.
Phương Mộc húp liền một chén cháo, ăn mấy cái bánh bao, chợt phát hiện Lục Hải Yến chỉ ăn cháo với rau trộn, bánh cũng không hề chạm tới. Phương Mộc đẩy khay sang, ý bảo Lục Hải Yến lấy mấy cái. Lục Hải Yến nhìn khay, đột nhiên làm một động tác hai tay tạo thành chữ thập, hướng Phương Mộc hơi gật đầu.
Phương Mộc còn đang kinh ngạc, Thôi quả phụ ở bên cạnh đẩy đĩa về.
"Con bé theo phật, ăn chay."
Phương Mộc càng kinh ngạc hơn, quay đầu nhìn Lục Hải Yến, cô hướng cậu cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Liêu Á Phàm ngồi đối diện lại đột nhiên trở nên ân cần, đẩy đĩa rau trộn đến trước mặt Lục Hải Yến.
Ăn cơm tối xong, bọn nhỏ lục tục trở lại phòng nghỉ ngơi hoặc làm bài tập, chị cả Triệu và Thôi quả phụ cùng những người lớn thu dọn phòng bếp. Chẳng mấy chốc nhà ăn nho nhỏ lại khôi phục sự sạch sẽ. Chị cả Triệu lấy ra một sọt rau, vừa nhặt rau vừa trò chuyện với Liêu Á Phàm. Kim đồng hồ rất nhanh chỉ chín giờ, chị cả Triệu đề xuất muốn cho Liêu Á Phàm ngủ lại một đêm, Liêu Á Phàm hướng ánh mắt thăm dò về phía Phương Mộc. Phương Mộc gật đầu.
"Hay là. Cậu cũng ở đây quây quần một đêm đi." Chị cả Triệu rất nhiệt tình,
"Viện trưởng đi vắng, cậu có thể ngủ ở phòng của ông ấy."
"Không được đâu." Phương Mộc đứng lên khoát khoát tay, "Ngày mai em còn phải đi làm nữa."
Chị cả Triệu cũng không miễn cưỡng, cùng Liêu Á Phàm tiễn Phương Mộc ra ngoài.
Mưa vẫn lớn như trước, Phương Mộc vào xe jeep, nói vài câu với chị cả Triệu lại quay đầu hỏi Liêu Á Phàm: "Ngày mai chú tới đón con?"
Liêu Á Phàm đang nhìn bảng hiệu trước viện: "Viện phúc lợi Thiên Sứ Đường" Mấy chữ kia ngày qua ngày dãi nắng dầm mưa, đã bắt đầu rỉ sét. Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve những chữ đó.
Lòng Phương Mộc mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Á Phàm?"
"Sao ạ?" Liêu Á Phàm phục hồi tinh thần trở lại: "Không cần, con tự bắt xe về."
Phương Mộc gật đầu, sau khi chào tạm biệt chị cả Triệu, khởi động xe jeep.
Lái xe đi xa, Phương Mộc nhìn kiếng chiếu hậu, Liêu Á Phàm vẫn lẳng lặng đứng dưới tấm biển kia như trước, giống như cái đêm mùa thu vài năm trước đó.
Xe jeep rất nhanh rời khỏi ngoại ô, sau khi xuyên qua đường vành đai bao quanh thành phố, tiến vào nội thành. Vì mưa to, người đi đường lác đác không bao nhiêu, trên quốc lộ chỉ có xe cộ qua lại như đưa thoi. Phương Mộc đột nhiên phát sinh cảm giác uể oải. Trong loại thời tiết này thoải mái nhất là không làm gì trốn trong nhà ấm áp, uống một chén trà nóng hoặc xem một trận bóng hay. Thích động tay động chân trong màn mưa lớn thế này, đều là những tên tâm lý không bình thường.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nhận ra giữa dãy nhà cao tầng bên trái con đường xuất hiện một lỗ hổng gai mắt. Phương Mộc nhìn lướt qua, lập tức nhận ra nơi đó chính là tiểu khu Phú Dân. Trong lúc nhìn lướt qua đó, xe jeep đã lao vụt qua. Phía trước là một loạt đèn đỏ, Phương Mộc từ từ đi chậm lại, thình lình tâm trí cậu khẽ động, rẽ ngoặt vô lăng, dừng trong làn đường để quay đầu xe.
Tiểu khu Phú Dân nằm mặt sau một loạt nhà lầu sát bên đường, chỉ có một ngõ chật hẹp cho cư dân qua lại. Phương Mộc đậu xe ven đường, cầm lấy cây dù, đi về hướng tiểu khu Phú Dân.
Khác với ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng, trong tiểu khu Phú Dân đưa tay không thấy được năm ngón phảng phất như thế giới dưới lòng đất. Đi dọc theo khu phố chưa đầy mười mét, Phương Mộc liền hoàn toàn rơi người vào một vùng đen kịt. Cậu thả chậm bước chân, cẩn thận đi tới, thỉnh thoảng vẫn đá phải gạch vỡ hoặc cốt thép.
Nước mưa không có chút dấu hiệu giảm bớt, lộp bộp quất vào tán dù, tiếng vang tựa hồ khuếch đại gấp ba lần so với bình thường. Rất nhanh, nước mưa theo tán dù chảy xuôi xuống mép, ống quần và giày Phương Mộc thoáng cái đã ướt sũng, một luồng khí lạnh từ dưới chân truyền lên, rất khó chịu.
Haha, bản thân vừa rồi đã nghĩ gì chứ? Đi lại trong loại thời tiết thế này, đều là những tên bất bình thường.
Phương Mộc chưa bao giờ cho rằng mình là một người bình thường, bằng không cậu sẽ không có cảm giác nhạy cảm với tội phạm như vậy. Mặc dù trong cuộc họp phân tích tình tiết vụ án hôm nay, suy đoán của mình không được tiếp nhận, Phương Mộc vẫn muốn đến tiểu khu Phú Dân nhìn xem một chút, biện pháp trực tiếp nhất chính là - Đứng trên lập trường của hung thủ để suy nghĩ.
Sau khi tiến vào tiểu khu Phú Dân, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một tòa nhà dân đã bị phá dỡ hoàn toàn. Gạch ngói vỡ dưới chân càng nhiều và lớn hơn, sau khi Phương Mộc bị trẹo chân hai lần, phải bước chầm chậm lại. Cậu nhìn xem bốn phía, mưa to ngăn cản tầm nhìn trước mắt, nước mưa lại bao trùm một tấm màng mỏng manh trên cảnh vật phía xa xa, dưới ánh sáng yếu ớt phản chiếu ra mảng màu tối sáng đan xen, nhìn qua mờ mờ ảo ảo.
Đêm hôm đó, hung thủ mang theo thùng nước và túi nước, dây trói, nhất định không thể đi lại dễ dàng hơn mình được. Mặc dù không có mưa, nhưng chỉ riêng gạch ngói vỡ dưới chân thôi cũng đủ để y phải khổ sở rồi. Là cái gì khiến y có động lực lớn lao đến nhường này, nhất định phải dùng phương thức tốn công như vậy để trừng phạt một câu cuồng ngôn của Khương Duy Lợi?
Nghĩ tới đây, Phương Mộc từ xa nhìn về phía tòa nhà số 7, cố gắng hiểu rõ một chút tâm tình của hung thủ ngay lúc đó. Song, chỉ mới vừa thoáng nhìn, cậu liền hoàn toàn quên sạch ý niệm trong đầu này.
Trong tòa nhà số 7 hình như có ánh sáng mơ hồ.
Phương Mộc lập tức nhận ra có điều không đúng. Trong hồ sơ biểu thị "Hộ bị cưỡng chế" còn trụ lại trong tòa nhà số 7 chỉ có một nhà Khương Duy Lợi. Quách Quế Lan đã được bộ nội vụ sắp xếp vào sống tại một viện dưỡng lão, cho dù cụ muốn về nhà thì với hiện trường phát sinh án, cảnh sát cũng sẽ không gỡ bỏ phong tỏa nhanh như vậy.
Phương Mộc xốc lại tinh thần, nhấc chân hướng tòa nhà số 7 đi đến, mặc dù dưới chân lảo đảo, hai mắt lại ra sức nhìn chằm chằm về điểm sáng này.
Đúng vậy, vị trí của ánh sáng nọ chính là vị trí của tầng 4. Phương Mộc yên lặng tính toán một chút, đôi mắt thoáng cái đã trừng lớn.
Đây không phải vị trí của phòng 405 sao?
Phương Mộc lập tức thu dù lại, tán dù bóng loáng nhất định sẽ gây ra phản quang nhẹ, có lẽ sẽ bị đối phương phát hiện. Cậu mạo hiểm bất chấp mưa to, cố hết sức nhẹ chân nhẹ tay chạy đến bên tường vây của khuôn viên, cẩn thận sờ soạng đi về phía tòa nhà số 7.
Mới vừa đi tới dưới lầu, toàn thân Phương Mộc cũng đã ướt đẫm, cậu thoáng bình ổn hô hấp, vuốt một đầu đầy đầy nước, rồi dùng vạt áo trên lau khô kính, sau khi bảo đảm tầm mắt của mình không bị ảnh hưởng, cậu chuyển cán dù, hướng tán về phía trước, khẽ vung vẩy vài cái, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Thứ đồ chơi này thật sự không thích hợp làm vũ khí, thà rằng vừa rồi ở trong khuôn viên chọn một cục gạch còn hơn. Nhưng mà có còn hơn không, chung quy so với tay không tấc sắt cũng tốt hơn.
Trong đêm mưa có người trở về hiện trường phạm tội, bất kể y là ai, chắc chắn có liên quan đến vụ án này.
Thoáng định thần, Phương Mộc dán sát người vào vách tường, chậm rãi leo lên lầu.
Giày dưới chân ướt đẫm, thỉnh thoảng phát ra tiếng lẹp bẹp, cũng may thanh âm không lớn, hoàn toàn có thể được tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài che giấu.
Đi tới chỗ rẽ hành lang lầu bốn, Phương Mộc dán sát vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống, sau khi bình ổn hô hấp được một chút, cậu ló đầu ra.
Đích xác là có một người đang đưa lưng về phía cậu, ngồi xổm trước cửa phòng 405, chẳng biết đang làm gì. Một cái đèn pin được gã đặt trước người, chiếu sáng một vùng trước mặt. Ánh sáng vừa rồi nhìn thấy dưới lầu, hẳn là từ đèn pin kia. Phương Mộc nhẹ nhàng đứng thẳng người, nắn nắn cây dù trong tay, cẩn thận bước vào hành lang.
Đối phương tựa hồ hết sức chăm chú, chẳng để ý chút nào tới Phương Mộc đang chậm rãi tới gần phía sau. Phương Mộc cố hết sức không phát ra tiếng động nào, đi từ từ đến vị trí cách đối phương khoảng năm thước. Chiều dài này khả dĩ có thể phòng ngừa đối phương đột ngột phát động công kích, nếu gã xoay người bỏ chạy, mình cũng không đến nỗi bị bỏ quá xa.
Ánh sáng của đèn pin đại khái phác họa bóng lưng của đối phương, gã mặc một chiếc áo gió màu xanh trắng, vì đội mũ trùm đầu, nhìn không rõ đặc thù của đầu, chỉ cảm giác vóc người đối phương nhỏ gầy.
Phương Mộc hét lớn một tiếng: "Ai ở đằng kia?"
Đối phương bị dọa hoảng sợ, sau một tiếng thét ngắn ngủi, ánh đèn pin nhanh chóng bắn sang.
Phương Mộc đưa tay che trán, thời điểm đang đề phòng đối phương phát động công kích thì nghe được một giọng nói quen thuộc:
"Là anh?"
Tim Phương Mộc trùng xuống, liền theo sau là vô cùng ngạc nhiên.
"Sao em lại ở đây?"
Ánh đèn pin dời khỏi mặt Phương Mộc, đối phương xốc nón trùm lên, khuôn mặt có vẻ hơi tiều tụy của Mễ Nam lộ ra.
"Em cũng đang muốn hỏi anh đây -- Dọa em giật cả mình."
Giọng nói của cô xen lẫn tiếng thở dốc, xem ra tâm thần vẫn chưa ổn định trở lại, ngay sau đó, liền ra sức ho khan.
Phương Mộc vội bước qua, vỗ nhẹ sau lưng cô. Mễ Nam theo bản năng tránh né một chút, sau đó cũng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Thật vất vả chờ cô dừng ho khan, Phương Mộc hỏi: "Em đã bệnh thành ra thế này rồi, còn chạy đến đây làm gì chứ?"
Mễ Nam nhìn cậu một cái, dời tầm mắt.
"Hiện trường có một chỗ, em muốn xem lại một chút." Mễ Nam chỉ chỉ mặt đất.
Đó là một vũng nước đọng đang khô, chung quanh đã hiện rõ mặt nền xi măng màu xám trắng. Phương Mộc suy nghĩ một chút, vũng nước đọng này vừa vặn ngay phía dưới túi nước treo lúc ấy.
"Ý của em là?"
"Lúc ấy chỉ kiểm tra mặt đất khô ráo, chưa xem xét đến khu vực này." Mễ Nam lại ngồi xổm xuống, chỉ vào vũng nước đọng: "Em nghĩ, nơi này là trung tâm hiện trường, xung quanh thi thể hẳn sẽ lưu lại dấu chân hung thủ, có lẽ lúc ấy chúng ta đã không lưu ý."
"Ồ?" Phương Mộc nhất thời hưng phấn lên: "Có phát hiện gì sao?"
Mễ Nam gật gật đầu: "Anh nhìn chỗ này, còn chỗ này, chỗ này nữa." Cô liên tiếp chỉ mấy chỗ. Theo hướng ngón tay cô chỉ, Phương Mộc nhìn thấy bên mép vũng nước đọng và dưới mặt nước mỏng manh kia, có vài mẩu dấu chân nhợt nhạt. Nhưng mà đa số không trọn vẹn, vả lại chồng chéo lên nhau, vô cùng mơ hồ.
"Hơn nữa," Mễ Nam lại chỉ chỉ hướng cầu thang, "Ở bên kia em vừa phát hiện vài mẫu dấu chân, trong đó còn có loại cọ sát."
"Loại cọ sát?" Phương Mộc như đang nghĩ ngợi điều gì cứ lặp đi lặp lại câu này. Loại dấu chân đó, chắc là có người nhận ra có nước dưới lòng bàn chân, cố ý cọ sát trên mặt đất mà hình thành. Sau khi phát sinh án, có thể đế giày dính chất lỏng chảy ra trong túi nước, chỉ có ba loại người. Loại thứ nhất, chính là người báo án, song qua giải thích của gã, lúc ấy gã trốn còn không kịp, không có khả năng nghĩ chuyện chùi khô đế giày. Cho dù có, cũng chỉ có thể là loại giẫm đạp; Loại thứ hai, chính là cảnh sát tiến vào hiện trường. Lúc ấy lực chú ý của mọi người đều tập trung trên túi nước quỷ dị kia, hẳn sẽ không nghĩ đến vấn đề sạch sẽ của đế giày. Vả lại, các cảnh sát ra vào đủ loại hiện trường lớn nhỏ, đã sớm không còn ngạc nhiên với đủ loại hoàn cảnh tồi tệ, đừng nói là đế giày chỉ có chút nước như vậy, cho dù là chất dịch của thi thể cũng lười lau; Loại thứ ba, chính là bản thân hung thủ. Y là một người tương đối cẩn thận, nếu nhận ra đế giày có khả năng dính nước, chắc chắn sẽ nghĩ cách loại trừ sạch sẽ, tránh lưu lại dấu chân.
Nói cách khác, dấu chân bên mép nước đọng và dưới nước, rất có thể do hung thủ lưu lại.Nghĩ tới đây, Phương Mộc vội vàng cúi người xuống, cẩn thận xem xét dấu chân này. Nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện được gì.
"Có loại dấu đế giày cao su không?"
"Còn chưa biết, phải lấy về xem kỹ. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, Mễ Nam lại ho khan.
Phương Mộc vội vỗ lưng cho cô, nhịn không được trách cứ: "Trời mưa to như thế em còn chạy đến đây, cảm cúm nặng thêm thì phiền lắm đó."
"Nhưng bởi vì trời mưa em mới đến." Mễ Nam một tay ấn ngực thở dốc, một tay chỉ chỉ cơn mưa như bức màn dệt bên ngoài, "Em sợ nước mưa hắt vào, phá hỏng dấu chân."
Tim Phương Mộc nóng lên, cậu nghĩ không ra lời nào để nói, chỉ đành lắp ba lắp bắp nói: "Việc này. . . . . .Cám ơn em."
Mặt Mễ Nam có chút ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cái gì? Em cũng đâu phải vì anh, đây là công việc của em mà."
Phương Mộc có chút khó xử gãi gãi đầu, lại hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Lấy dấu chân hả?"
"Ừ." Mễ Nam xách một cái hộp từ bên tường qua: "Anh giúp em một tay."
Trong hộp bày đầy dụng cụ. Mễ Nam lấy ra mấy ống tròn rỗng ruột lồng vào nhau, nhìn vũng nước đọng kia tính toán một chút, rút ra một ống tròn trong đó gắn vào trên nước đọng, sau đó đưa cho Phương Mộc một ống, phân công cậu từ từ rút chất lỏng còn thừa trong ống tròn ra. Sau đó, Mễ Nam lại lấy ra một bình giữ nhiệt, sau khi rót vào một ít nước sạch, xé mở một túi bột phấn nhỏ màu trắng, ngồi xổm một bên chờ Phương Mộc.
Chất lỏng trong vũng nước chẳng mấy chốc đã bị rút cạn. Mễ Nam mang bột phấn màu trắng rắc đều vào trong cốc giữ nhiệt, đại khái sau khi đạt tới tỉ lệ 3 : 5, Mễ Nam cho tay vào đáy cốc giữ nhiệt bắt đầu đều đặn khuấy nhanh. Khuấy ước chừng nửa phút chất lỏng bên trong bình giữ nhiệt đã đông thành trạng thái cao. Cô giơ bình giữ nhiệt lên nhìn một chút, sau khi xác nhận không có bọt khí, mang chất lỏng dạng cao đổ vào lòng bàn tay, cẩn thận chỉnh sửa ống tròn, để cho chất lỏng chậm rãi chảy vào trong chỗ trũng hình thành dấu chân.
Làm xong hết thảy, Mễ Nam đứng thẳng người, duỗi tay ra ngoài hành lang, dùng nước mưa cọ rửa sạch chất lỏng dạng cao trong lòng bàn tay. Phương Mộc hỏi:
"Còn cần làm gì nữa?"
Trên mặt Mễ Nam không còn dáng vẻ chăm chú ban nãy nữa, mà trở nên thả lỏng hơn.
"Không cần làm gì nữa, chờ thôi."
"Phải chờ bao lâu?"
"Cỡ bốn mươi phút." Mễ Nam nhìn đồng hồ, lại nhìn cơn mưa bên ngoài hành lang: "Hôm nay không khí ẩm, thạch cao muốn đông cần nhiều thời gian hơn một chút."
"Dấu chân này. . . . . ." Phương Mộc chỉ chỉ một sườn cầu thang, "Cũng cần lấy sao?"
"Ừ. Nhưng mà không thể dùng mô hình lấy được." Mễ Nam vỗ vỗ máy ảnh trong hộp, "Đã lấy xong rồi."
Hai người không còn việc gì làm. Phương Mộc đậy hộp lại, ra hiệu cho Mễ Nam ngồi lên, sau đó lại cởi áo khoác ra, khoác lên người cô. Mễ Nam cựa quậy vài cái, nhưng không thắng nổi sự kiên trì của Phương Mộc, cũng đành phải đáp ứng.
Trong hành lang yên tĩnh trở lại, tiếng mưa rơi càng lúc càng ầm ĩ. Sắc mặt Mễ Nam bình tĩnh, co mình thật chặt trong áo, thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan rất nhỏ. Phương Mộc lại không bình tĩnh vậy, cách vài phút phải đi nhìn xem thạch cao đã đông chưa.
Lúc lộn tới lộn lui đến lần thứ tư, Mễ Nam không thể nhịn được nữa, đoạt lấy đèn pin trong tay Phương Mộc tắt đi.
"Anh có thể ngồi yên một chút không?"
Hành lang lại tối đen, Phương Mộc xấu hổ nhếch nhếch miệng, dựa lưng vào tường bất động. Suy nghĩ một chút, cậu vừa nhắc nhở mình phải kiên nhẫn, vừa lấy thuốc ra, lặng lẽ hút.
Một lúc lâu, nghe được giọng nói yếu ớt của Mễ Nam phía bên kia truyền đến: "Anh đừng sốt ruột, phát hiện dấu đế giày cao su kia, em sẽ lập tức nói cho anh biết."
Phương Mộc ừ một tiếng, quay đầu nhìn Mễ Nam. Thân hình cô hoàn toàn bị bao phủ trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn ra hình dáng của một người, duy chỉ có đôi mắt kia lấp lánh tỏa sáng, nhưng, nhìn lướt qua, ánh sáng nọ cũng theo đó biến mất - Cô đã quay đầu trở lại.
Mưa to, đêm tối, hành lang yên tĩnh, nam nữ trầm mặc, trong những bộ phim tình cảm gì đó, đều là cảnh tượng nhất định sẽ phát sinh tình cảm.
Song, hành lang là hiện trường án mạng. Không có hoa tươi và bữa tối, thứ hai người cùng lưu tâm lại là một ít dấu chân lộn xộn không đầu không đuôi- Ngẫm lại thật buồn cười.
Không nói gì mà chịu đựng, tựa hồ là tâm trạng duy nhất của Phương Mộc và Mễ Nam trong thời gian này. Ngẫm lại dường như đó là điều không cần thiết, nhưng mà, cũng là hệ quả tất yếu phải tiếp nhận.
"Cô ấy ổn không?"
Phương Mộc thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được "cô ấy" là chỉ ai.
“Cũng không tệ lắm."
"Dự định lúc nào. . . . . ." Giọng Mễ Nam thấp hơn: "Kết hôn?"
"Việc này, cũng chưa nghĩ tới." — Lòng Phương Mộc trầm xuống: "Sẽ bàn sau."
Mễ Nam không nói, sau một loạt tiếng sột soạt, cô đứng dậy, giọng nói lại tựa hồ đã nhẹ nhõm hơn nhiều:
"Em đi xem thử'tác phẩm' của chúng ta"
Cơ hồ cùng lúc, dưới lầu đột ngột truyền đến một loạt tiếng chó sủa.
Trong lòng Phương Mộc sợ hãi, lập tức ném rơi đầu lọc thuốc, túm lấy Mễ Nam, đèn pin đang sắp bật lên cũng bị cậu ra sức nắm chặt trong tay. Mễ Nam cũng nghe thấy tiếng chó sủa rồi, không hé miệng ngồi xổm người xuống.
Đã trễ thế này, ai còn đến tiểu khu như phế tích thế này?
Phương Mộc ra hiệu cho Mễ Nam lui về phía sau, sau đó thoáng đứng thẳng người dậy, thò đầu nhìn xuống dưới lầu.
Cách đó không xa, một vệt ánh đèn pin đang chập chờn qua lại, người tới che một cây dù, thoạt nhìn đi đứng cũng vô cùng khó khăn. Từ hướng tiến về phía trước, mục tiêu của hắn cũng là tòa nhà số 7 này.
Phương Mộc cẩn thận nhìn người đang dần dần tiếp cận, cuối cùng ánh đèn pin nọ biến mất dưới lầu, ngay sau đó, chợt nghe thấy thanh âm cây dù được xếp lại.
Phương Mộc nửa ngồi xổm người lặng lẽ lui về phía sau, tiến đến bên cạnh Mễ Nam, thấp giọng nói: "Hắn đang lên."
Vẻ mặt Mễ Nam có chút căng thẳng, cô hướng phía ống tròn kia hất miệng, lại nhướng nhướng mày. Phương Mộc gật gật đầu.
Thông thường một phần tử phạm tội sau khi gây án rất có thể quay trở lại hiện trường, đặc biệt là loại người qua việc gây án để thỏa mãn nhu cầu tâm lý nào đó này. Đứng tại nơi từng xâm hại người khác, dư vị kêu thảm, giãy giụa của nạn nhân, thậm chí khoái cảm khi sinh mệnh đối phương từng chút từng chút bị rút đi, đối với những kẻ này mà nói, là một loại hồi ức tuyệt vời không thể nghi ngờ. Đồng thời có thể một lần nữa cẳm nhận tường tận kích thích và thỏa mãn mà hành vi phạm tội mang đến, cũng có thể thu được cảm giác "Thành công".
Phương Mộc nhận thấy, kẻ được gọi là "Đại hiệp" này, rất có khả năng có loại tâm tính này.
Trong đêm mưa yên tĩnh, tiếng bước chân như có như không dần dần truyền đến.
Mễ Nam bắt được tay Phương Mộc, nhỏ giọng dò hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Phương Mộc suy nghĩ một chút, lại nhìn khắp bốn phía. Trong hành lang trống trải, không có nơi nào có thể ẩn thân. Chỉ có khoảng không bên dưới cầu thang sườn tây có thể khả dĩ cho bọn họ núp tạm.
Cậu nhấc hộp lên, ra hiệu cho Mễ Nam đi cùng mình, Mễ Nam lại vùng khỏi tay Phương Mộc, sau khi lục lọi trong túi áo một lúc, khom người đi lại nhấc ống tròn phủ trên dấu chân lên, rồi lấy một mảnh gì đó màu đen trùm lên mô hình thạch cao.
Nếu mục tiêu của "hắn" là hiện trường phát sinh án mạng, ống tròn kia chắc chắn sẽ khiến "hắn" nghe gió mà chạy mất, đồng thời mô hình thạch cao màu trắng nọ trong bóng đêm nhìn vô cùng chói mắt. Thứ màu đen đó có lẽ là giấy than, chỉ đành hy vọng hắn đừng quá để ý tới.
Phương Mộc không còn thời gian trách mình sơ suất, kéo Mễ Nam lén lút lùi về khoảng không giữa cầu thang sườn tây. Mới vừa trốn xong, chợt nghe tiếng bước chân đã chuyển vào hành lang lầu bốn.
Mễ Nam trốn phía sau Phương Mộc, sau vài giây cẩn thận lắng nghe, khẽ ghé sát vào bên tai Phương Mộc nói: "Một người, nam giới, thân cao khoảng 1m70, thể trọng hơn 70kg."
Tâm trạng Phương Mộc trầm xuống, đối phương thân hình vạm vỡ, Mễ Nam còn đang bệnh không thể trông cậy, chỉ dựa vào một mình mình, thật sự không nắm chắc có thể chế ngự được hắn.
Đang nghĩ ngợi, trong tay đã có thêm một thứ gì đó nặng trịch. Bằng xúc giác, Phương Mộc nhận ra đó là đèn pin cường quang Mễ Nam đưa cho mình.
Phương Mộc suy nghĩ một chút, im lặng hướng về phía Mễ Nam ra dấu vài động tác, đại ý là: Đợi lúc hắn tới gần, Mễ Nam sẽ đột ngột mở cây dù trong tay, đối phương tất phải dùng đèn pin chiếu sáng. Như thế, bề mặt tán dù màu xám bạc sẽ phản xạ ra ánh sáng mạnh, thứ nhất có thể thu hút sự chú ý của hắn, thứ hai có thể làm nhiễu tầm mắt hắn. Sau đó Phương Mộc từ bên cạnh dùng đèn pin công kích đối phương, cố gắng trong thời gian ngắn nhất chế ngự hắn.
Mễ Nam gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời nắm cây dù trong tay, ngón cái đặt trên chốt mở, tư thế như đang vận lực chờ phát động.
Tiếng bước chân của hắn dần dần rõ ràng, cuối cùng dừng hẳn lại. Phương Mộc tính toán sơ qua khoảng cách một chút, vị trí của hắn chính là ở trước cửa phòng 405.
Phương Mộc ngừng thở, lén lút thò đầu ra.
Một bóng đen cao lớn đang đứng trước cửa phòng 405, dùng đèn pin quét khắp nơi trên cửa và trên mặt đất. Thình lình, hắn dường như phát hiện thứ gì đó liền ngồi xổm người xuống, vừa dùng đèn pin gảy gảy vừa cẩn thận quan sát.
Nhờ đèn pin trong tay hắn, Phương Mộc thoáng nhận ra thứ đối phương đã phát hiện: Đó là đầu lọc thuốc mình vừa bỏ lại!
Thật quá sơ suất!
Trong lòng Phương Mộc liên tục chửi rủa bản thân, đối phương hiển nhiên cũng ý thức được trong hành lang mới vừa có người vừa. Hắn đứng thẳng dậy, sau khi cầm đèn pin quét qua lại vài vòng, ánh sáng liền hướng về khoảng không giữa cầu thang sườn tây.
Phương Mộc vội vàng thụt đầu về. Đồng thời, tiếng bước chân của đối phương lại vang lên, hơn nữa, đang hướng về phía chỗ bọn họ ẩn nấp!
Phương Mộc cố gắng ngừng thở, trong lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi, cơ hồ không cầm vững được đèn pin cường quang. Mắt thấy chùm sáng trên mặt tường đối diện bọn họ quét tới quét lui, quầng sáng cũng càng lúc càng tụ lại.
Thình lình, Phương Mộc cảm thấy phía sau lưng mình bị Mễ Nam đẩy mạnh một cái, ngay sau đó, cô từ bên cạnh Phương Mộc xoẹt một cái xông ra ngoài, cây dù trong tay phụt một tiếng mở ra!
Phương Mộc không kịp nghĩ nhiều, nghiêng người lao ra khỏi khoảng không giữa cầu thang, vừa mới vung đèn pin cường quang trong tay, liền cảm thấy dưới chân trượt một cái, cả người nặng nề té lăn trên mặt đất, đèn pin cũng rời khỏi tay bay ra ngoài.
Đối phương cũng bị kinh hãi, lấy đèn pin cuống cuồng che trên trán lui ra phía sau, cơ hồ cùng lúc đó Phương Mộc nghe được một loạt tiếng kim loại va chạm quen thuộc.
Đó là tiếng nạp đạn!
Mẹ kiếp, hắn làm sao lại có súng! Tâm Phương Mộc đóng băng - Thế này thì phiền toái rồi!
Mễ Nam hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng nạp đạn, cô không suy nghĩ nhiều quẳng tán dù về hướng đối phương, xoay người lại che trên người Phương Mộc.
Phương Mộc vừa gấp vừa tức, giãy giụa định đứng lên, định gạt Mễ Nam a phía sau che cho cô, nhưng Mễ Nam mở rộng tứ chi, ra sức ôm lấy Phương Mộc, nhất thời khóa chặt không cho cậu cử động.
Đối phương hiển nhiên đã chiếm thế thượng phong, sau khi né được cây dù, ánh sáng lập tức bao phủ sang. Điều kỳ lạ là, hắn không nổ súng. Vài giây sau, một giọng nói khiến người ta càng thêm kinh ngạc vang lên:
"Phương Mộc?"
Nửa giờ sau, Phương Mộc và Mễ Nam ngồi trong một quán ăn nhanh, đối diện là Dương Học Vũ vẻ mặt âm trầm.
Đèn pin từ trong tay Phương Mộc bay ra cũng không phụ lòng sứ mạng của nó, mặc dù không phải cố ý, nó vẫn cứng rắn nện trên trán Dương Học Vũ. Giờ phút này, Dương Học Vũ đang dùng chai bia ướp lạnh xoa trên cục u màu tím bầm kia, tay còn lại vờn bao súng bên hông.
Ỏa đó có một khẩu súng ngắn K49, nửa giờ trước, Dương Học Vũ thiếu chút nữa đã dùng nó bắn trúng Mễ Nam.
Mễ Nam xem xét đống thạch cao vỡ vụn, chúng đã không làm sao hợp lại thành một khối được nữa, có chỗ đã bị bể thành bột. Sắc mặt Mễ Nam càng khó coi hơn, quét chúng vào trong một cái túi nhựa, nặng nề thả vào trong hộp dấu chân.
Phương Mộc nhìn Mễ Nam, suy nghĩ một chút, hỏi dò: "Hay là. . . . . .Quay lại làm một cái khác?"
Mễ Nam không nói, cắn một miếng khoai tây chiên lớn, nhìn qua có vẻ như đang đói bụng lắm. Sau một hồi, cô lạnh lùng phun một câu:
"Dấu vết nguyên thủy đã bị anh ta phá hủy, có làm lại vài lần cũng chẳng nghĩa lý gì."
Mặt Dương Học Vũ vẫn còn vẻ tức giận, lớn tiếng biện hộ: "Tôi cũng đâu cố ý! Hơn nữa, ai có thể ngờ muộn thế rồi các người còn ra đó lấy dấu chân hả?"
Phương Mộc vội hòa giải, cậu nhìn cục u trên trán Dương Học Vũ, cảm thấy rất áy náy.
"Cậu không sao chứ?"
Dương Học Vũ hừ một tiếng, không thèm cảm kích: "Anh tự quan tâm đến mình đi."
Bộ dạng Phương Mộc hiện tại đúng là vô cùng nhếc nhác, đầy người tro bụi bùn đất không nói, trên gò má trái cũng có một vết xước thật to, khuỷu tay và xương hông đều đau rát, chắc là bị trâif xước khi ngã xuống.
Bia và thức ăn được mang lên, Mễ Nam xới một chén cơm, không ngẩng đầu lên mà im lặng ăn. Hai nam nhân cũng không nói lời nào, Phương Mộc vất vả đến nửa đêm, cũng đói bụng, nhưng không có lòng dạ nào ăn uống. Dấu chân khó khắn lắm mới lấy được bị hủy hoại trong chốc lát, điều này khiến cậu cảm thấy rất buồn bực. Ăn vài miếng, Phương Mộc rầu rĩ lấy thuốc ra hút.
Dương Học Vũ thì ngược lại, luôn tay luôn chân một ly lại một ly rót bia, thỉnh thoảng nhìn quét qua mặt Phương Mộc và Mễ Nam. Ngồi một lúc lâu, anh ta đột nhiên hỏi: "Hai người sao lại đi cùng nhau?"
"Vô tình đụng phải." Phương Mộc suy nghĩ một chút, hỏi: "Tại sao cậu lại đến hiện trường?"
Dương Học Vũ không nói gì, chỉ đứng dậy rót đầy bia trong ly thủy tinh trước mặt Phương Mộc, sau đó nâng ly lên ra hiệu.
"Tôi còn lái xe," Phương Mộc vội vàng khoát tay: "Không thể uống."
Dương Học Vũ cầm ly bia ừng ực uống, hùng hổ nói: "Anh có phải là đàn ông không đấy?"
Phương Mộc vừa tức giận vừa buồn cười: "Việc này với việc có phải là đàn ông hay không chẳng liên quan! Hơn nữa, chúng ta là cảnh sát, không thể biết luật mà vẫn phạm."
"Không sao." Dương Học Vũ lại nâng ly lên: "Công tác trong ngành nhiều năm như vậy, ở đâu tôi cũng đều có người quen – chẳng ai quản được chúng ta đâu."
"Vẫn không nên." Phương Mộc đẩy ly ra: "Lần sau đi."
Dương Học Vũ trừng mắt: "Mẹ kiếp, anh đập tôi thành như vậy, mời anh ly bia còn lý lý sự sự?"
Lời này khiến cho Phương Mộc khó mà chối từ tiếp, không thể làm gì hơn đành đưa tay nhận lấy ly bia. Vừa mới nâng lên đã bị Mễ Nam bên cạnh đoạt mất.
"Tôi uống thay anh ấy." Mễ Nam mặt không chút đổi sắc nhìn chằm chằm Dương Học Vũ, ngửa thẳng cổ, một hơi uống cạn bia trong ly. Phương Mộc muốn đoạt lại ly, đã không còn kịp rồi.
Mặt Dương Học Vũ đỏ lên, gân xanh trên cổ cũng giật giật.
"Cô dựa vào cái gì mà thay anh ta uống hả?"
"Tập kích anh là tôi bố trí đó." Mễ Nam đặt ly bia xuống, hai gò má ửng đỏ, "Tôi chịu tội với anh."
Mặt Dương Học Vũ càng đỏ hơn, lắp bắp nói không đầu không đuôi: "Không cần. . . . . .Tôi không phải nghĩ như thế. . . . . .Tôi biết. . . . . ." Thật sự không thể nói rõ ràng được đành cũng cũng ngửa cổ lên trời uống sạch bia trong ly.
Phương Mộc có chút bực bội, chuyện này là thế nào đây!
Mễ Nam uống bia xong, xách hộp dấu chân lên, ra hiệu cho Phương Mộc đi cùng cô.
"Phương Mộc, đưa em về."
Phương Mộc vừa định đứng dậy, Dương Học Vũ cách chiếc bàn liền túm lấy cậu.
"Cô về đi, Phương Mộc không thể đi."
Phương Mộc bị túm một cái lảo đảo, bất đắc dĩ hỏi: "Cậu lại muốn gì đây?"
"Nói chuyện với anh."
"Nói chuyện gì?"
"Nói về vụ án!"
Phương Mộc không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, cố hết sức nhẫn nại nói: "Học Vũ, cậu uống nhiều rồi, hôm nào bàn lại được chứ?"
Dương Học Vũ không trả lời cậu, chỉ hướng Mễ Nam lắc đầu: "Cô về trước đi."
Mễ Nam nhìn Dương Học Vũ, lại nhìn Phương Mộc, xoay người rời đi.
Phương Mộc vội vàng nói câu chú ý an toàn, về đến nhà nhắn tin cho anh, cũng không biết Mễ Nam có nghe được không, chỉ thấy cô đẩy cửa ra, biến mất trong bóng đêm.
Phương Mộc gạt tay Dương Học Vũ ra, châm một điếu thuốc, nhìn Dương Học Vũ đang đỏ mặt tía tai, không nhịn được nói: "Nói đi, cậu có ý kiến gì không?"
Dương Học Vũ đã bình tĩnh lại, cũng từ từ châm một điếu thuốc, nhả khói ra rồi lại nuốt vào, ở phía bên kia bàn ăn, nhìn Phương Mộc đầy thâm ý.
Một lúc lâu sau, cậu ta phun ra một câu: "Ông anh giỏi nha."
Phương Mộc ngẩn ra: "Ý gì vậy?"
Dương Học Vũ cười cười, gạt tàn thuốc, lúc ngẩng đầu nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt lại lộ ra rất nhiều oán hận.
"Đêm hôm khuya khoắt, anh có bản lãnh túm Mễ Nam ra giúp anh điều tra vụ án. . . . . ." Dương Học Vũ dừng một chút:
"Anh không biết cô ấy đang bị bệnh sao?"
Phương Mộc nuốt xuống cục tức: "Tôi đã nói với cậu, chúng tôi tình cờ gặp nhau."
"Thay anh đỡ đạn, thay anh uống rượu, đó cũng là tình cờ sao?"
"Cậu đừng nói bậy!" Phương Mộc cao giọng.
"Cậu không phải muốn nói chuyện về vụ án sao? Rốt cục có nói hay là không? Không nói tôi đi."
Dương Học Vũ thoáng cái lại tiu nghỉu, sau khi khẽ thở dài một hơi, cậu ta phất tay gọi phục vụ tới, lại mang thêm hai chai bia nữa.
Phương Mộc lẳng lặng nhìn cậu ta tự rót tự uống một mình, lên tiếng hỏi:
"Tại sao cậu quay trở lại hiện trường?"
"Hôm nay sau khi cuộc họp kết thúc, tôi vẫn ở lại trong cục." Dương Học Vũ ợ một cái: " Trong đầu tôi luôn vô tình mang vụ án trước mắt này và vụ án tại trường trung học số 47 nọ đặt cùng nhau."
Tâm trạng Phương Mộc có chút thư thái, xem ra cảm giác của cậu Dương Học Vũ là chính xác.
"Cậu cũng cảm thấy hai vụ này có điểm tương tự sao?"
"Ừ." Dương Học Vũ gật gật đầu: "Có điều, chỉ là cảm giác. Dù sao thủ pháp của hai vụ án, địa điểm gây án, đặc thù nạn nhân đều có khác biệt rất lớn. Cho nên, tôi muốn đến hiện trường xem lại một chút, có lẽ còn có manh mối nào đó mà chúng ta bỏ sót chăng."
"Đã phát hiện được gì rồi?"
"Cái này." Dương Học Vũ chỉ chỉ cục bầm trên đầu, tức giận nói.
Phương Mộc nhịn không được nở nụ cười, rút ra một điếu thuốc vứt cho Dương Học Vũ.
Sắc mặt Dương Học Vũ khá hơn một chút, châm điếu thuốc lá, lại hỏi: "Hai người hình như đã phát hiện được gì?"
"Cũng không tính là phát hiện gì, mấy dấu chân mơ hồ thôi." Phương Mộc có chút hậm hực: "Vốn định lấy về kiểm tra một chút, kết quả bị cậu giẫm lên phá hủy mất."
Nhìn thần sắc áy náy của Dương Học Vũ, Phương Mộc liền an ủi: "Có điều, cũng chưa chắc là manh mối gì có giá trị, có khi chỉ là một ít dấu chân không liên quan cũng không chừng."
Dương Học Vũ ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, hồi lâu, cậu ta nhìn Phương Mộc, lại thử dò hỏi: "Anh và Mễ Nam rất thân sao?"
Phương Mộc thoáng trầm ngâm, gật gật đầu: "Có thể coi là vậy."
"Làm sao hai người biết nhau?"
"Cậu có cần phải tò mò vậy không chứ?" Sắc mặt Phương Mộc trầm xuống, "Việc đó không liên quan đến cậu."
"Đương nhiên có liên quan." Dương Học Vũ thoáng cao giọng: "Mễ Nam là người trong cục chúng ta, cũng là. . . . . .em gái nhỏ của tôi. Anh là một người sắp kết hôn, chú ý hành động , nói năng một chút có được không?"
"Cậu uống nhiều quá rồi hả?" Phương Mộc hoàn toàn mất kiên nhẫn, cũng không muốn tiếp tục đôi co với cậu ta nữa, phất tay gọi phục vụ viên: "Tính tiền."
Dương Học Vũ sống chết không chịu để cho Phương Mộc trả tiền, hai người giằng co vài câu, Dương Học Vũ cầm hai tờ tiền trăm tệ màu xanh vỗ lên bàn bỏ đi. Phương Mộc nhìn bộ dạng cậu ta tập tễnh bước, đề nghị đưa cậu ta về, Dương Học Vũ lại cự tuyệt, Phương Mộc đành chịu, lại không thể để mặc cậu ta lái xe về nhà, không thể làm gì hơn là nhét cậu a vào trong một chiếc taxi cho yên chuyện.
Về đến nhà, đã là hơn 1h sáng. Phương Mộc chợt nghĩ đến một việc, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, nhưng không thấy có tin nhắn Mễ Nam gửi tới. Cậu suy nghĩ một chút, soạn liền mấy tin, nhưng đều xóa sạch toàn bộ, cuối cùng chỉ gửi vài chữ: Về đến nhà chưa?
Tín hiệu gửi hoàn tất, Mễ Nam không trả lời ngay, có lẽ đã ngủ. Phương Mộc nghĩ như vậy, nhưng lại không thể thuyết phục mình an tâm đi ngủ.
Liêu Á Phàm không có ở nhà, không có tiếng chương trình TV ồn ào lúc về đến nhà hay tiếng chuông di động thỉnh thoảng vang lên, lúc này trong căn hộ một phòng vô cùng yên tĩnh. Phương Mộc tựa vào sofa, đột nhiên cảm thấy toàn thân trên dưới đều vô cùng đau nhức. Cậu lẳng lặng ngồi một hồi, nhấm nháp cảm giác mệt mỏi từ trong xương cốt từng chút lan ra khắp cơ thể.
Nửa giờ sau, điện thoại di động của Phương Mộc vẫn không hề có động tĩnh gì, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng, vẫn ủ rũ vứt điện thoại trên sofa, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh không có gì ăn, Phương Mộc lấy ra một lon bia, đi tới ban công.
Đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt phả vào mặt, tiếp sau đó cảm giác mát lạnh càng lúc càng phát tán mạnh. Mưa đã tạnh, thành phố sau khi được tẩy rửa lại không hề có cảm giác tươi mát hơn bao nhiêu. Khói bụi trôi nổi bị nước mưa pha trộn thành cáu bẩn, dai dẳng bám vào tất cả mọi vật, nhìn rất nhớp nháp, khiến cho người ta dễ sinh cảm giác chán ghét.
Phương Mộc chậm rãi uống bia, cảm thụ chất lỏng lạnh lẽo nọ xuyên qua cổ họng, tiến vào dạ dày, sau đó trong lỗ chân lông tỏa ra một chút nhiệt lượng.
Tri giác của bản thân dần dần khôi phục, da bị xây xát bắt đầu đau rát. Cậu nhếch nhếch miệng, ngửa cổ uống cạn bia. Sau đó trở về phòng khách, cởi bỏ từng lớp quần áo trên người.
Những chỗ bị thương tập trung ở nửa người bên trái, da khuỷu tay và hông đều trầy xước, có nhiều chỗ còn đang rớm máu. Sau khi xử lý xong vết thương ngoài da, trên trán Phương Mộc đã thấm ra một lớp mồ hôi mịn. Cậu khó nhọc đứng dậy, thử cử động khớp xương toàn thân, không phát hiện nội thương nghiêm trọng, nhưng ngực và phía sau lưng đều phát hiện một khối máu bầm.
Phương Mộc suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra đây là dấu vết Mễ Nam lưu lại trên người cậu.
Trong nháy mắt vừa nghe tiếng nạp đạn, Mễ Nam phản ứng theo bản năng là bảo vệ Phương Mộc. Điều này khiến cho cậu cảm thấy một tia ấm áp, xen lẫn áy náy và tội lỗi thật sâu.
Vào thời khắc mấu chốt, thân thủ của mình lại không bằng một nữ nhân, lập lập ngã sấp xuống không nói, trái lại còn phải để cho cô gái này bảo vệ mình. Nếu phản ứng của Dương Học Vũ chậm chút nữa, sợ rằng nửa đời sau của Phương Mộc đều phải trải qua trong đau đớn và dằn vặt.
Lúc Dương Học Vũ hỏi mình có phải là một người đàn ông hay không, Phương Mộc hơi chột dạ.
Cậu chợt ý thức được, địch ý của Dương Học Vũ đối với mình phần nhiều chính là xuất phát từ sự ghen ghét đối với việc cậu và Mễ Nam ở cùng nhau.
Xem ra, anh chàng này thích Mễ Nam.
Phương Mộc tựa trên sofa, đột nhiên mỉm cười.
Dương Học Vũ là một anh chàng rất được, chí ít qua biểu hiện của buổi tối hôm nay, anh ta và Mễ Nam thật đúng một đôi rất thích hợp.
Nhưng mà. . . . . .
Sau cái "nhưng mà" đó, Phương Mộc không muốn nghĩ nữa, cậu chỉ nhớ rõ, tình hình lúc cậu luống cuống tay chân cố gắng đứng dậy che chở cho Mễ Nam, Mễ Nam lại ra sức ôm lấy mình. Trong khoảnh khắc kia, Phương Mộc dù dùng lực mạnh mẽ cỡ nào cũng không làm sao lay chuyển hai tay cô.
Một cảm giác tự ti chợt nảy lên mạnh mẽ trong lòng.
Một kẻ mang đầy sẹo đời như anh, một kẻ rối loạn thần kinh như anh, một kẻ yếu ớt như anh, một kẻ lưng gánh trách nhiệm nặng nề như anh. . . . . .
Đáng giá để em làm như vậy sao?
Thình lình, điện thoại di động vang lên "Đinh" một tiếng, màn hình cũng phát sáng.
Phương Mộc ngây ra một lúc, vội vàng nắm lấy di động.
Người gửi là Mễ Nam, nội dung chỉ có một chữ: “Vâng”
Cơn buồn bã như thủy triều, quét thẳng vào mặt.