ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ - Lôi Mễ (Chương 06)



--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc

ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ (Series tâm lý tội phạm)
Tác giả: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Bánh Tiêu, Lưu Hà

Nguồn: Khủng bố hội quán 


Chương 6 - Tử cung
Trên bản đồ bao la của Trung Quốc, thành phố C chỉ là một khoảnh nhỏ chẳng mấy thu hút. Song, một mảng nhỏ này lại không ngừng bị chao đảo trong dòng thác của lịch sử. Theo sự phát triển của đô thị hóa, vài khu nhà cổ lỗ thấp bé cũng dần dần bị dòng nước lũ cuốn đi.
Tiểu khu Phú Dân giờ đây đã biến thành vườn không nhà trống. Toàn bộ hệ thống nhà trong khuôn viên tiểu khu đều đã bị phun lên tường một chữ thật to bằng sơn đỏ chói mắt: "Hủy", kèm theo đó là bị cắt điện nước, cho dù là buổi sáng sớm rộn ràng, náo nhiệt, trong tiểu khu Phú Dân vẫn không một bóng người, phảng phất giống như phế tích sau chiến tranh.
Một người dân cư ngụ tại đây bước xuyên qua con đường nhỏ ngổn ngang đầy gạch vỡ và ngói vụn, đi thẳng đến một tòa nhà nào đó. Một con chó lang thang uể oải bới tìm thức ăn giữa đống rác rưởi xây dựng, nhìn thấy gã, cũng không thèm tránh né, ngược lại còn thoáng mừng rỡ vẫy vẫy cái đuôi.
Trong không gian hoang vắng, một giọng nữ nhạt nhẽo nhắc đi nhắc lại một câu gì đó không rõ ràng. . . . . . .Gã đứng dưới tòa nhà số 7, quay đầu nhìn chiếc loa công suất lớn treo trên mái nhà, chán ghét nhổ một ngụm nước bọt, chửi tục một câu rồi bò lên dọc theo cầu thang lộ thiên. Gã nhớ cánh cửa chống trộm tòa nhà đó vừa mới vừa được lắp xong chưa lâu. Mới rẽ vào lầu bốn, gã liền nhìn thấy cánh cửa sắt màu xanh sẫm của nhà mình. Cánh cửa nhìn qua vừa dày vừa nặng, rất vững chãi, đáng tin cậy, quan trọng nhất là nó vẫn bình yên vô sự. Gã hài lòng vỗ vỗ nó, móc chìa khóa ra. . . . . .
Thình lình, gã ý thức được trong khóe mắt xuất hiện một thứ gì đó lẽ ra không nên tồn tại.
Bên phải gã vốn là hành lang trống rỗng, lúc này. . . . . .
Gã xoay người, liền bị thứ trước mắt làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Một túi nước cực lớn treo trên trần hành lang. Sở dĩ gã cho rằng đó là túi nước bởi vì có thứ chất lỏng màu trắng nhạt đang rớt xuống từ giữa túi, ở phía dưới túi hình thành một vũng chất lỏng khoảng hai mét vuông, nhìn qua hơi đục, tựa hồ lẫn rất nhiều tạp chất.
Gã cảm giác hơi buồn nôn, có điều cảm giác hiếu kỳ mạnh mẽ hơn. Liếc nhìn hai bên, gã thận trọng, dè dặt đi về phía túi nước.
Túi nước không phải là một trong những vật dụng thường ngày, gã không biết tác dụng của nó, càng không biết dung tích của nó, điều ngạc nhiên là nó cực lớn. Gã chậm rãi bước vòng quanh túi nước, vừa quan sát, vừa ngẫm nghĩ thử xem tại sao nó lại được treo ở đây.

Mặt ngoài túi nước có vẻ là được làm bằng cao su, chất lỏng bên trong căng phồng lên bóng loáng. Gã đi tới bên hông túi nước, đột nhiên nghĩ ra trong túi nước hẳn là không chỉ có chất lỏng, bởi vì mặt ngoài của túi lồi ra nhìn hơi cổ quái.
Gã đánh bạo vuốt dọc một đường trên chỗ lồi ra này, toàn thân cũng theo đó từ đứng thẳng biến thành nửa ngồi xổm. Thình lình, gã ngơ ngẩn, tựa hồ không thể tin nổi cảm giác trên tay mình vậy. Lập tức, gã liền quỳ sụp xuống, vội vàng nhìn dưới đáy túi nước.
Cơ hồ cùng lúc đó con chó đang kiếm ăn dưới lầu trong khuôn viên tiểu khu nghe thấy một tiếng thét chói tai, nó lại càng hoảng sợ, theo bản năng nhìn hướng về phía phát ra tiếng thét nọ.
Trong hành lang tòa nhà số 7. Gã ngã ngồi trong vũng chất lỏng chưa minh bạch kia, tay đạp chân đẩy cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã sấp xuống lần nữa. Gã không dám nhìn thứ lồi ra dưới đáy túi nước nữa, thận trọng xoay người bò sát mặt sàn, thẳng cho đến khi rời khỏi vũng chất lỏng kia, gan bàn chân không còn trơn ướt, mới bổ nhào lao xuống lầu.
-- Thứ lồi ra dưới đáy túi nước nọ mặc dù chưa nhìn rõ, nhưng gã vẫn nhận ra đó là một khuôn mặt người nhô lên.

***

Sau khi từ nghĩa trang trở về, Liêu Á Phàm đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ hạn chế trang điểm, tóc cũng cố gắng giữ gìn sạch sẽ. Trong nhà không còn có vỏ bia, đầu mẩu thuốc lá quăng đầy đất nữa, mỗi lần Phương Mộc tan sở về nhà, đều nhận thấy nhà cửa có dấu vết đã được quét dọn.
Về những sự việc đã xảy ra trong quá khứ, bất kể là với thầy Chu hay Dương Triển, trong lòng Liêu Á Phàm, chắc hẳn cũng đã kết thúc. Tâm trạng bốc đồng bất kham cũng đang từ từ yên tĩnh trở lại. Cuộc sống đang dần dần đi vào quỹ đạo, Phương Mộc đáng ra phải cảm thấy vui mừng. Song, cậu luôn không thể vui mừng nổi. Đối với những việc sắp tới, mặc dù cậu đã mơ hồ nghĩ tới, nhưng luôn theo bản năng có chút muốn trốn tránh.
Sáng hôm nay, Phương Mộc tỉnh lại giữa đám mùi cháy khét, vừa nhấc đầu dậy liền nhìn thấy Liêu Á Phàm đang tất tả chạy qua chạy lại trong phòng bếp. Cậu chưa kịp thay quần áo, giựt cửa phòng bếp hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Đang bưng một bát nước Liêu Á Phàm giật mình hoảng sợ, nước trong tay bị sánh ra.
Cùng lúc đó, Phương Mộc cũng nhìn thấy một nồi cháo trên bếp, ngổn ngang giữa gạo trắng là từng cục cháy vàng.
Liêu Á Phàm bưng bát nước, hơi luống cuống: "Không cẩn thận. . . . . .Khét rồi."
Phương Mộc khẽ cười, nhận lấy bát nước trong tay cô, lại múc một muỗng cháo nếm thử.
"Không sao, vẫn ăn được, chỉ hơi khét chút thôi."
Mặt Liêu Á Phàm đỏ bừng: "Để con nấu nồi khác cho chú."
"Không cần." Phương Mộc buông muỗng: "Thêm nước cũng vô ích thôi, thả một chút hành vào là được." Dứt lời, cậu xoay người đi đến ban công, vừa ngẩng đầu liền đụng phải vài bộ quần áo ướt, hiển nhiên mới được giặt xong.
Phương Mộc nhìn những bộ quần áo vẫn còn đang nhỏ nước này, trong đó, có mấy cái quần lót của mình thay ra, không khỏi có chút ngượng.
Cầm một cây hành, Phương Mộc quay lại phòng bếp, cắt một đoạn, bỏ vào trong nồi cháo. Quay đầu nhìn xem, lửa trên bếp vẫn còn cháy liền quấy thêm trứng gà và mấy cây xúc xích.
Cậu quay đầu nhìn Liêu Á Phàm, mỉm cười nói: "Con vất vả rồi."
Mặt Liêu Á Phàm càng đỏ hơn, cô dọn xoong chảo, bắt đầu chiên trứng gà: "Chú đi rửa mặt nhanh lên, bữa sáng sẽ dọn lên ngay."
Đang đánh răng được một nửa, điện thoại di động của Phương Mộc vang lên. Vài phút sau, cậu đã quần áo chỉnh tề, vừa xoa bọt kem đánh răng còn dính bên mép, vừa nói với Liêu Á Phàm: "Chú không kịp ăn rồi, phải tới hiện trường bây giờ."
Liêu Á Phàm dạ một tiếng đầy thất vọng, tựa hồ cả người đều buông thõng xuống, có điều tay vẫn không ngừng lật trứng gà đã thành hình.
Phương Mộc có chút không đành lòng, lại buông thêm một câu xin lỗi.
Liêu Á Phàm không đáp lời, đưa tay tắt bếp ga.
Hiện trường nằm ở trong tòa nhà số bảy tiểu khu Phú Dân đường Lâm Sơn khu Thiết Đông. Tiểu khu mặc dù khá lớn, nhưng sắp bị phá dỡ, các hộ gia đình còn ở lại rất ít, cho nên người dân hiếu kỳ vây xem chỉ lác đác.
Hiện trường chính ở hành lang tầng 4 tòa nhà số 7. Phương Mộc vừa leo lên tầng 4, đã bị cái túi nước cực lớn sừng sững trước mắt kia dọa đến sợ ngây người. Mấy cảnh sát đang trèo lên thang, cố gắng tháo cái túi từ trên xà xuống. Dương Học Vũ khoanh tay, cau mày, bên cạnh là pháp y viên mang theo cặp hóa nghiệm, đang đứng thảnh thơi nhàn rỗi.
"Đây là. . . . . ." Phương Mộc há hốc miệng: "Đây là cái gì?"
Dương Học Vũ nghe tiếng xoay đầu lại, thấy Phương Mộc, gật gật đầu, xem như chào hỏi.
"Anh cũng cảm thấy kỳ quái sao?" Dương Học Vũ lại hướng mặt về phía túi nước kia: "Tôi gọi anh tới vì nó đó."
"Bên trong là?" Phương Mộc chỉ chỉ túi nước kia.
"Người." Dương Học Vũ đáp ngắn gọn rồi đột nhiên lại bật cười: " Mẹ kiếp thật có sáng tạo." Dứt lời, anh ta đi tới bên túi nước, ánh mắt hướng về phía cảnh sát đang mở nút dây thừng hỏi: "Thế nào?"
"Không được." Cảnh sát kia lắc đầu, buông hai tay ra, dùng sức xoa xoa ngón tay trái: "Nút thắt chết rồi, lại còn bị thấm ướt, căn bản không gỡ ra được."
Phương Mộc lại gần, nhìn thấy phía trên túi nước bị dây thừng dày cỡ một ngón tay bó lại rồi quấn quanh xà phơi đồ bằng inox, thít chặt.
Dương Học Vũ suy nghĩ một chút, xoay người hỏi đồng nghiệp phụ trách chụp ảnh: "Thu được đầy đủ chứng cứ rồi chứ?"
Cảnh sát nọ vỗ vỗ máy ảnh, ý bảo đã thu thập chứng cứ hoàn tất. Dương Học Vũ vung tay lên: "Trước hết phải rút chất lỏng bên trong ra, sau đó mang dụng cụ đến, cưa cái xà phơi đồ này."
Các cảnh sát đáp lời, chia nhau thực hiện mệnh lệnh.
Phương Mộc bước vòng quanh túi nước vài vòng rồi lại ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét. Đáy túi nước nhô ra biểu thị bên trong ngoại trừ chất lỏng, còn có một người bị treo ngược. Cho dù người này là ai, cũng không thể còn hô hấp được nữa.
Phương Mộc đứng lên, nhìn khắp bốn phía. Trong tiểu khu dân cư lớn như thế, ngoại trừ cảnh sát qua lại cùng mấy người dân tới xem náo nhiệt, không còn ai khác nữa. Nạn nhân là ai? Tại sao chết ở chỗ này? Tại sao hung thủ cần dùng phương thức này để xử lý thi thể?
Phương Mộc nhìn mấy cánh cửa phía sau. Đây là một khu dân cư kiểu cũ, hành lang bên ngoài cũng vậy, hiện tại đã rất hiếm gặp. Phương Mộc suy nghĩ một chút, cầm giấy ăn trên tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bên cạnh, không nhúc nhích, lại đẩy một cánh khác, vẫn thế. Xem ra những hộ ở đây đã dọn đi hết.
Lúc đẩy cánh cửa tiếp theo, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một đôi găng tay. Phương Mộc quay đầu, là Mễ Nam, nhưng cô không nhìn cậu, mà bước tới gần cửa sổ nhìn quanh bên trong.
"Đã phát hiện được gì chưa?"
"Chưa đâu." Phương Mộc vừa mang găng tay vừa nói: "Chỉ mới suy đoán thôi."
Cho dù là khi nạn nhân bị bỏ vào túi nước còn sống hay đã chết, loại thủ đoạn xử lý thi thể này đều cực kỳ tốn thời gian và sức lực. Hung thủ vác nạn nhân lên treo ở chỗ này, tuyệt đối không phải chỉ vì mục đính vứt xác. Vì vậy, nạn nhân và khu dân cư này rất có thể có quan hệ nào đó, có lẽ nạn nhân từng sống ở một trong những căn hộ của khu này. Nếu suy đoán thêm một bước nữa, hiện trường đầu tiên của vụ án có lẽ ở ngay tại đây.
Mễ Nam không nói tiếp, đưa sang một đôi ủng, ý bảo Phương Mộc mang vào.
"Về phía em có phát hiện gì không?"
" Đều là dấu vết khách quan không có nhiều giá trị." Mễ Nam chỉ chỉ mặt sàn si măng mấp mô: "Lấy được vài dấu chân, cũng không rõ ràng lắm."
Ngoài hành lang chợt vang lên một tiếng ào, chất lỏng trong túi rốt cục cũng được tháo cạn, ước chừng hai thùng nhựa lớn. Một đội cảnh sát chia làm hai tổ, một tổ nâng túi nước, tổ kia dùng cưa sắt cắt xà thép. Hơn mười phút sau, xà phơi bằng inox đã bị cắt đứt, túi nước được từ từ gỡ xuống, đặt nằm trên mặt đất. Dương Học Vũ chỉ đạo nhân viên phải cố gắng giữ nguyên trạng vật chứng, thế nên một cảnh sát phải chạy đi tìm một cây sắt mảnh, chọc vào trong nút dây thừng, rồi nới thút nút ra, rốt cuộc cũng mở được nút.
Mọi người đều xúm xít sang, nóng lòng muốn nhìn thứ ở trong túi nước một chút.
Mở dây ni lông bó chặt miệng túi nước, một đôi chân trần màu trắng xanh lộ ra trước. Cổ chân bị băng dán màu vàng quấn quanh, giữa hai chân bị dây ni lông cùng loại quấn vài vòng, đầu kia nối chặt với dây ni lông trên miệng túi. Như vậy, nạn nhân sẽ không làm sao giãy giụa được trong túi nước, chỉ có thể chịu đựng bị treo ngược trong túi.
Tiếp tục mở rộng chiếc túi, một thi thể nam giới toàn thân trần trụi lộ rõ. Nhìn qua nạn nhân hẳn không quá 50 tuổi, hai tay bị băng dán màu vàng cùng loại quấn chặt. Bởi vì túi nước có chiều dài hạn chế, nạn nhân không thể vươn thẳng toàn bộ thân thể. Bởi vậy, khối thi thể cứng ngắc này lộ ra tư thế cuộn tròn.
Pháp y tiến lên tiến hành khám nghiệm. Dương Học Vũ cúi đầu xem xét khuôn mặt nạn nhân, vì bị ngâm nước lâu, khuôn mặt nạn nhân hơi sưng phù, nhưng ngũ quan và đường nét vẫn có thể phân biệt được rõ ràng. Mày Dương Học Vũ dần dần nhăn lại, tựa hồ đang cố gắng nhớ lại điều gì đó. Lập tức, anh ta ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại khuôn mặt nạn nhân.
Phương Mộc nhận thấy bộ dạng kỳ quái của Dương Học Vũ, tiến đến, vừa định mở miệng, chợt thấy Dương Học Vũ đứng bật dậy.
"Tiểu khu Phú Dân. . . . . .Tiểu khu Phú Dân. . . . . ." Dương Học Vũ nhìn khuôn viên tiểu khu một màu hoang tàn, tiêu điều, thì thào trong miệng.
Thình lình, anh ta xoay người hướng phía Phương Mộc, trên mặt là lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra: "Phương Mộc, tôi biết người này là ai rồi."

***

Cùng buổi sáng tinh mơ, cùng một địa điểm, cùng những tiếng huyên náo và mùi vị ấy.
Hắn không thích loại không khí này, bất kể là bệnh viện hay mùi thuốc sát trùng đều khiến cho hắn phát sinh cảm giác khó chịu thậm chí là kinh tởm. Song, hắn không được phép lựa chọn, cô chỉ có thể ở nơi này, hắn chỉ có thể bận rộn như vậy.
Đẩy cánh cửa phòng quen thuộc, quả nhiên, y tá kia đã ở đó.
"Chào y tá Nam."
Y tá Nam quay đầu lại, chút phấn trang điểm sơ sài không che giấu được vẻ mệt mỏi, cô mỉm cười rồi ngáp một cái.
"Anh đã đến rồi. . . . . .A. . . . . .Xin lỗi."
"Tối hôm qua ngủ không ngon hả?" Hắn đặt bình nước trong tay lên tủ đầu giường, thuận miệng hỏi.
"Ừ." Y tá Nam thu dọn xong nhiệt kế và máy do huyết áp, nhìn hắn: "Anh cũng vậy hả, vành mắt thâm hết cả."
Hắn khẽ cười, đưa tay chà xát trên mặt vài cái: "Cô ấy thế nào?"
"Cũng không tệ lắm. - Y tá Nam quay đầu mặt hướng về phía nữ bệnh nhân vẫn ngủ say như trước: "Không có chuyển biến gì đặc biệt."
Nghe những lời này, hắn có chút buồn bã, ừ một tiếng ngồi vào chiếc ghế cạnh giường.
"Đừng nản chí." Y tá Nam nhận thấy những biến đổi của tâm trạng hắn: "Loại bệnh này thời gian điều trị vốn rất dài, chỉ cần có thể kiên trì, cô ấy chắc chắn sẽ khá hơn."
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười thay cho lời đáp.
"Nói thật, tình trạng của cô ấy là tốt nhất trong số những bệnh nhân tôi từng gặp rồi đó." Mặt y tá Nam đột nhiên thoáng đỏ lên: "Phải thừa nhận rằng, có được anh, cô ấy thật sự rất may mắn."
Hắn quay đầu nhìn cô gái trên giường, đưa tay cầm lấy tay cô, chậm rãi vuốt ve: "Chúng tôi là người thân duy nhất của nhau."
Y tá Nam đột nhiên cảm thấy mình đã trở thành người thừa mất rồi, liền nhắc nhở một câu chăm sóc tốt cho cô ấy, rồi xoay người đi về hướng cửa.
Mấy giờ tiếp theo vẫn như bình thường. Bón cho cô ăn canh, xoa bóp cho cô, sau đó là nói chuyện cùng cô.
Trên TV đang chiếu một bộ phim xuyên không nào đó về thời nhà Thanh. Hắn vốn coi thường thể loại này, nhưng, phim truyền hình này trước giờ vẫn tương đối hot, nữ nhân vật chính cũng bởi vậy mà nổi tiếng đến loạn xà ngầu. Bất kể là tốt hay xấu, hắn cũng không mong cô bỏ lỡ mất. Ít nhất khi cô tỉnh dậy, có thể biết trong khoảng thời gian này cuộc sống đã xảy ra những chuyện gì. Vì vậy, hắn nhẫn nại giải thích cho cô quan hệ của hoàng đế Ung Chính và mấy cô gái có thân phận khả nghi kia.
"Haha, anh không nói nổi nữa." Hắn cười một tràng: "Quá xạo quá xạo."
Trong phòng bệnh trống rỗng, chỉ có tiếng cười trầm trầm của hắn vang vọng. Cảnh tượng hai người ôm lấy nhau cười lớn, tựa hồ đã là chuyện của nhiều thế kỷ trước rồi.
Tiếng cười dần dần ngưng bặt, khóe miệng của hắn mặc dù vẫn cong lên nhưng sắc mặt lại buồn bã rũ xuống.
Liền theo đó, hắn nhấc chăn của cô lên, xoa bóp hai bắp đùi nhìn chắc nịch lại thiếu sức sống kia.
Vừa bóp nhẹ và cái, hắn chợt nghe từ hành lang truyền đến một loạt tiếng ồn ào. Hắn vốn không muốn để ý tới, nhưng tiếng ồn ào nọ càng lúc càng lớn, trong đó, có một giọng nữ nghe vô cùng quen thuộc.
Hắn ngừng tay, kéo chăn cho cô xong, xoay người ra khỏi cửa phòng.
Đối diện với phòng bệnh là bàn y tế, phía sau mặt quầy cao khoảng một mét, y tá Nam mặt đỏ bừng, đang lớn tiếng quát mắng một người đàn ông đứng trước bàn y tế. Mấy y tá vây quanh bên người y tá Nam cùng đồng tình chỉ trích người đàn ông kia, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản gã.
Người đàn ông nhìn qua ước chừng hai mươi mấy tuổi, mặc áo bệnh nhân, bàn tay phải nắm lại dí vào mắt lắc qua lắc lại làm ra tư thế như thể quay phim, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Vẻ mặt sinh động hơn chút đi. . . . . .tốt lắm, Tiểu Nam cô nhìn sang bên này đi, đừng lùi xa quá. . . . . ."
Vẻ mặt y tá Nam phải nói là bất lực thì hơn là phẫn nộ. Bộ dạng các y tá vây xem cũng có vẻ vừa buồn cười vừa tức giận.
Thấy y tá Nam vẫn bất động, người đàn ông kia tựa hồ đã mất kiên nhẫn, buông 'camera' trong tay xuống bất mãn nói: "Tiểu Nam sao vậy?"
Nói xong, người đàn ông lại vươn tay ra, cố gắng kéo y tá Nam lại.
Hắn tiến lên một bước, giơ tay túm người đàn ông kéo trở lại, giữ chặt anh ta tại góc tường.
"Mày làm gì vậy?" Người đàn ông liều mạng giãy giụa: "Đừng quấy rối việc quay phim của tao. . . . . . Tiểu Nam, cô không muốn làm ngôi sao à? Chúng ta có thể. . . . . ."
Đang lúc giằng co, bảo vệ của bệnh viện cùng mấy bác sĩ mặc áo blu trắng vội vã chạy tới, chẳng cần giải thích, xách người đàn ông mang đi. Người đàn ông không vừa ý nên cứ lằng nhằng không chịu, trong miệng không ngừng hét: "Tiểu Nam, cô nhất định phải tin tưởng tôi. . . . . .Tôi nhất định có thể biến cô thành đại minh tinh. . . . . ." Mãi đến khi đoàn người đi vào thang máy, tiếng la hét khiến người ta khó chịu nọ mới biến mất.
Mọi người đứng vây xem cũng dần dần tản đi. Hắn xoa bóp cánh tay, vừa rồi giằng co với tên kia, thân thể vốn đã vô cùng rệu rã giờ lại càng thêm đau nhức.
"Vừa rồi thật cám ơn anh." Y tá Nam từ sau bàn y tế vòng ra, vẻ mặt cảm kích xen lẫn áy náy: " Anh không sao chứ, có bị thương không?"
"Không sao." Hắn chỉ chỉ hướng thang máy: "Người này. . . . . .Là ai vậy?"
"Bệnh nhân khoa tâm thần lầu bảy”. Y tá Nam khó xử nói: "Thi học viện điện ảnh mấy năm liền không đậu, kết quả thành như vậy đó. Cả ngày cứ quấn lấy tôi, muốn tôi đóng vai nữ chính trong phim của anh ta - Tối qua cũng quấy rầy tôi đến nửa đêm."
Nữ y tá kế bên trêu ghẹo nói: "Anh ta ngắm trúng chị đó."
"Đừng nói bậy!" Y tá Nam vẻ mặt khó xử lại chuyển hướng sang hắn: "Thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến anh."
"Không sao." Hắn khẽ cười: "Cũng đừng trách anh ta - Một người cố chấp." Dứt lời, hắn liền khoát khoát tay, xoay người bước vào phòng bệnh.
Y tá Nam đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn biến mất phía sau cửa, suy nghĩ một chút, thì thào nói: "Thực ra thì, anh cũng vậy."

***

Ngày 11 tháng 10, tiểu khu Phú Dân đường Lâm Sơn khu Thiết Đông phát sinh một vụ án mạng. Hiện trường đầu tiên nằm ở bên trong căn hộ một phòng 405 tòa nhà số 7. Cửa nhà bằng sắt mở hướng vào trong, không có dấu vết cạy khóa. Sườn bắc bên trong nhà là phòng ngủ và phòng bếp, sườn nam là phòng vệ sinh và phòng khách. Trong nhà thiết kế đơn giản, nội thất lộn xộn. Trên giường phòng ngủ chăn gối bừa bãi. Trên mặt đất phòng khách có một bộ quần áo ngủ nam giới và quần lót. Không có dấu vết đổ vỡ, vật lộn. Qua dấu chân trên mặt sàn tại hiện trường cùng dấu vân tay lưu lại không phát hiện manh mối có giá trị.
Hiện trường thứ hai nằm trong hành lang lầu bốn tòa nhà số 7, cũng là trước cửa căn hộ 405. Trên trần hành lang lầu 4 treo 9 ống thép dài 250cm, đường kính bên trong là 4.3cm, là đồ vật người dân thường dùng phơi quần áo. Trên ống thép thứ sáu, treo một túi nước thật lớn, qua điều tra, dung tích túi nước là 120 lít, bên trong lớp vải là chất liệu cao su nylon. Sau khi hút chất lỏng ra, mở túi nước, phát hiện thi thể.
Nạn nhân Khương Duy Lợi, nam, 42 tuổi. Thi thể toàn thân trần trụi, đầu dưới chân trên treo ngược trong túi nước, hình dạng cuộn tròn. Hai tay, hai chân nạn nhân đều bị băng dán màu vàng rộng 4.5cm quấn quanh trói chặt, đồng thời đều bị dây nylon dài 67cm, rộng 0.8cm luồn qua giữa hai chân, buộc trên dây nylon ở miệng túi nước.
Qua khám nghiệm tử thi, thân thể nạn nhân nhìn chung hơi gầy, thi thể dài 1,72m, tóc dài 9cm, mặt mũi sưng tấy, bề mặt thi thể không có dấu hiệu bị tổn thương. Giải phẫu tử thi thấy bên trong cổ họng, khí quản, cuống phổi tràn ngập dịch bọt nước, hai lá phổi hơi sưng phù, mặt ngoài bị xương sườn ép vào, sờ vào bên mép mặt tiếp xúc có cảm giác mềm, giải phẫu phổi có một lượng lớn bọt dịch nước tràn ra, trong dạ dày tràn ngập một lượng lớn dịch tính nước, phế quản dãn có dấu hiệu tính nước rõ ràng. Đồng thời trong đường hô hấp của nạn nhân phát hiện một lượng nhỏ chất Ête. Thời gian tử vong là rạng sáng cùng ngày. Qua phân tích, nguyên nhân tử vong là do ngộp nước dẫn đến ngạt thở.
Qua quá trình tiến hành thu gom xử lý dấu chân trên mặt đất tại hiện trường thứ hai cùng dấu tay lưu lại, cũng không có dấu chân nào mới hơn những dấu chân đã thu được ở hiện trường đầu tiên.
Do khi nạn nhân được phát hiện toàn thân trần trụi, quần áo (qua kiểm tra vụn da, lông, xác định là của nạn nhân) bị vứt trong căn hộ 405. Cho nên xác nhận phòng 405 là hiện trường đầu tiên, túi nước treo bên ngoài hành lang xác nhận là hiện trường thứ hai.
Trong cuộc họp phân tích tình tiết vụ án, Dương Học Vũ phân tích tái tạo lại quá trình gây án như sau: Hung thủ vào giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) đêm đó đến nhà nạn nhân, sau khi gõ cửa vào nhà, thừa dịp nạn nhân chưa chuẩn bị, dùng ête đã chuẩn bị sẵn trước đó gây mê nạn nhân. Sau đó, hung thủ lột bỏ quần áo, trói chặt tay chân nạn nhân rồi nhét vào túi, rồi hung thủ kéo túi ra bên ngoài, nâng túi lên treo trên xà phơi quần áo. Tiếp theo hắn rót chất lỏng vào, rồi nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rời đi.
Ý kiến của các cảnh sát tham dự cuộc họp cũng không khác nhiều lắm với phân tích của Dương Học Vũ, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn:
Thứ nhất, động cơ gây án của hung thủ là gì?
Thứ hai, hung thủ đêm khuya viếng thăm, nạn nhân tại sao lại không cảm thấy bất thường? Điều này có phải chứng tỏ rằng kẻ gây án là người quen của nạn nhân không?
Thứ ba, tại sao hung thủ chọn phương thức dìm chết đối phương?
Thứ tư, tại sao hung thủ lại sử dụng phương án treo trong túi nước để xử lý thi thể?
Cuối cùng hai điểm khiến cảnh sát cảm thấy đặc biệt mơ hồ khó hiểu nhất đó là: Thời gian phát sinh án mạng là đêm khuya, nạn nhân trong tình trạng đã đi ngủ, vả lại địa điểm phát sinh án tương đối yên tĩnh, hai bên đều không có hộ gia đình nào sinh sống, hung thủ sau khi dùng ête chế ngự nạn nhân, hoàn toàn có thể dùng phương thức đơn giản, mau lẹ hơn để đẩy nạn nhân vào chỗ chết, tại sao còn phải làm cho nạn nhân bị chết đuối chứ?
Mặt khác, do hiện trường đã được dọn dẹp, không thể xác định nhân số gây án. Nếu hung thủ là một người, cho nạn nhân vào trong túi nước rồi treo trên trụ phơi đồ, cần tốn rất nhiều sức. Vừa tốn thời gian lại tốn công như vậy, rốt cục mục đích của hung thủ là gì?
Hung thủ làm như vậy, hiển nhiên không phải để che giấu hành vi phạm tội. Vậy, hắn phơi bày thi thể một cách quỷ dị như thế là xuất phát từ loại tâm tính như thế nào đây?
"Tâm tính" này, phải cần tới ý kiến phân tích của Phương Mộc.
Trong cuộc họp phân tích vụ án, Phương Mộc vẫn không nói lời nào, chỉ miệt mài xem xét bản ảnh hiện trường và báo cáo kiểm tra không thì cũng hút thuốc trầm tư.
Tại hiện trường, túi nước thật lớn kia chính xác là đã khiến cho thị giác của Phương Mộc bị chấn động rất mạnh, song, dấu hiệu nghi thức rõ rệt toát lên ở hiện trường mới là điểm Phương Mộc vô cùng chú ý. Cậu mơ hồ cảm thấy, hung thủ bố trí cảnh tượng phức tạp như thế, nhất định muốn biểu đạt tâm tình nào đó. Mà loại tâm tình này chắc chắn có liên quan mật thiết với thân phận của nạn nhân.
Lúc trưởng phân cục mời Phương Mộc phát biểu, cậu không lên tiếng ngay, mà quay đầu sang hướng Dương Học Vũ.
"Tại hiện trường vừa nhìn thấy Học Vũ đã nhận ra nạn nhân, giới thiệu chút về thân phận của ông ta trước đi."
Dương Học Vũ hiển nhiên sớm có chuẩn bị, lấy ra một chồng tư liệu photocopy lớn, trầm ngâm một chút mới nói: "Thời gian gần đây, nạn nhân chính là một nhân vật thời sự."
Khương Duy Lợi, nam, 42 tuổi, tốt nghiệp trung học phổ thông, thất nghiệp, từ trước đến nay sống cùng mẹ Quách Quế Lan ở trong căn hộ đơn 405 của tòa nhà số bảy tiểu khu Phú Dân. Theo quần chúng phản ánh, quan hệ hai người cũng không hòa thuận lắm.
Đầu năm nay, khu vực đường Lâm Sơn nằm trong quy hoạch cải tạo nội thành cũ, tiểu khu Phú Dân ở trong khu vực phá dỡ và di dời đi nơi khác. Cư dân trong vùng sau khi nhận được phí bồi thường phá dỡ khoảng hơi 10 vạn tệ, phần lớn đã dời khỏi tiểu khu Phú Dân. Nhà Khương Duy Lợi là một trong vài trường hợp "Không chịu di dời" đòi doanh nghiệp giải tỏa phải bồi thường mỗi mét vuông một vạn tệ, bằng không sẽ cứ ở chỗ này. Công ty giải tỏa qua mấy lần đàm phán, thỏa thuận thậm chí cưỡng chế, vẫn chưa thể thống nhất được mức bồi thường với Khương Duy Lợi.
Có tin đồn, công ty chịu trách nhiệm giải tỏa dự định nâng mức phí bồi thường để vài hộ còn lại chấp nhận chuyển đi. Khương Duy Lợi nhìn thấy mối lợi liền đuổi bà mẹ già đã xấp xỉ 70 ra khỏi nhà, ý đồ độc chiếm khoản bồi thường. Bà cụ không có nhà để về phải ở trong hành lang hai ngày. Tổ dân phố sau nhiều lần hòa giải không có kết quả, đã thông báo tin tức này với giới truyền thông. Đài truyền hình thành phố C cùng nhiều tòa soạn báo đều tiến hành theo dõi tin tức này. Quách Quế Lan bị đuổi ra khỏi nhà đến tối ngày thứ ba, chương trình thời sự của đài truyền hình thành phố C đã làm một chuyên mục đặc biệt. Mấy vạn khán giả trong tỉnh qua TV đều biết việc ác của Khương Duy Lợi. Qua những hình ảnh được phát sóng, phóng viên cùng ban chấp hành tổ dân phố đã đưa bà cụ Quách Quế Lan về nhà nhưng Khương Duy Lợi lại cự tuyệt không mở cửa, còn lớn tiếng chửi rủa những người tới. Bà cụ vừa gõ cửa sắt, vừa phẫn nộ hét lên: "Sao tao lại sinh ra thứ súc sinh như mày. . . . . ."
Khương Duy Lợi tay kẹp điếu thuốc, cách cửa sắt chỉ chỉ trỏ trỏ bà cụ: "Cút đi, mẹ già chết bằm! Có bản lĩnh thì bà nhét tôi trở về, như chưa từng sinh ra tôi đi!"
Đoạn phim này khiến người xem vô cùng căm giận, có người thu lại, phát tán lên mạng. Trong nhất thời, những lời chửi bới và lên án Khương Duy Lợi tựa như cơn sóng lớn, khó có thể bình ổn. Ngẫu nhiên mở một website hay diễn đàn nào đó, đoạn video này đều ở vị trí đầu tiên, theo sát sau đó, chính là hàng chục ngàn câu chia sẻ và bình luận. Trong đó, không thiếu những lời nguyền rủa chửi bới ác ý.
Dương Học Vũ giới thiệu hoàn tất, trên mặt đại đa số những cảnh sát tham dự cuộc họp đều hiện lên vẻ tức giận, còn có tiếng thì thầm nho nhỏ: "Thằng khốn nạn này, chết là đáng kiếp!"
Song, thân phận và bối cảnh của nạn nhân, và vụ án có quan hệ gì chứ?
Phương Mộc đi tới trước máy chiếu, mở bức ảnh chụp hiện trường. Trên tấm màn màu trắng, túi nước thật lớn treo trong hành lang vô cùng chói mắt.
"Các anh nghĩ thử xem, túi nước này giống cái gì?"
Tất cả mọi người đều bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi lầm rầm to nhỏ vẫn không có ý kiến rõ ràng chính xác.
Phân cục trưởng không nhịn được, gõ gõ bàn quát: "Thằng quỷ, đừng cố gây tò mò nữa, rốt cục là giống cái gì?"
Phương Mộc mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Tử cung."
Phán đoán của Phương Mộc không phải đơn thuần là suy đoán hoặc là kết quả của trực giác.
Đầu tiên, khi nạn nhân được phát hiện, toàn thân trần trụi. Cởi quần áo của một người trưởng thành đang hôn mê, cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, hung thủ động chạm vào hiện trường càng nhiều, khả năng lưu lại dấu vết càng lớn. Từ hành động của hung thủ dọn dẹp hiện trường mà suy đoán, y là một người tương đối cẩn thận, đương nhiên phải chú ý tới điểm này. Sở dĩ hắn lột trần nạn nhân, chắc chắn xuất phát từ yêu cầu nào đó từ nội tâm hung thủ; Tiếp theo, xếp đặt tư thế treo ngược nạn nhân ở trong túi nước. Loại tư thế này, có thể giải thích là nhằm bảo đảm nạn nhân tất yếu phải chết đuối trong nước. Song, bản thân lý do này có vấn đề. Nếu như theo phân tích tái tạo hiện trường của Dương Học Vũ nạn nhân trước khi bị cho vào túi nước đã ở trong tình trạng hôn mê. Trong trạng thái này, bồn cầu, bồn tắm, thậm chí một thau rửa mặt bình thường cũng có thể khiến nạn nhân chết vì ngộp nước, hoàn toàn không cần phải nhét vào trong túi nước. Bởi vậy có thể thấy loại tư thế treo ngược này ngoại trừ có thể bảo đảm nạn nhân tử vong ra, chắc chắn còn có ý nghĩa tượng trưng nào đó; Cuối cùng, thành phần chất lỏng trong túi nước. Một phần báo cáo kiểm tra đo lường cho thấy, thành phần chủ yếu của chất lỏng trong túi là nước. Tại hiện trường phát sinh án mạng trong tiểu khu đã bị cắt điện nước, bởi vậy, nước này hẳn là do hung thủ tự chuẩn bị từ trước. Phần báo cáo xét nghiệm này xác định, ngoại trừ nước ra, trong chất lỏng còn chứa muối vô cơ, protein, đường glu-cô, kích thích tố, cùng với phân u-rê, a xít u-ríc (Chủ yếu từ bài tiết của nạn nhân) vân vân.
Đây có vẻ như chính là thành phần chính trong nước ối ở thai kỳ cuối.
Trong đó có vật chất không thể có trong hệ thống nước máy, bởi vậy có thể thấy được, hung thủ ngoài tự chuẩn bị nước ra, còn thêm vào trong nước thành phần kể trên.
Vì vậy, Khương Duy Lợi 42 tuổi hai tay ôm trước ngực, đầu dưới chân trên cuộn tròn trong túi nước kia, giống như bào thai đã lớn chờ sinh, trở về với thứ giống tử cung cực đại kia.
"Nói một cách đơn giản," Phương Mộc có chút khó xử khoát tay: "Ông ta đã 'trở về nguồn cội'"
Báo cáo khám nghiệm tử thi chứng tỏ, Khương Duy Lợi ở trong túi nước, đã tỉnh lại một khoảng thời gian ngắn, có thể đã từng giãy giụa với biên độ nhỏ. Đều giống như rung động của thai nhi trước khi sinh. Chẳng qua, thứ chờ đợi ông ta ở phía trước, không phải là cuộc sống mới, mà là tử vong.
Khương Duy Lợi khi còn sống từng nói ra miệng lời ngông cuồng: "Có bản lĩnh thì đem tôi nhét trở về đi."
Nói bừa mà thành thật
Phương Mộc vừa dứt lời, trong phòng họp một không khí xôn xao. Đại đa số mọi người đều cảm thấy lạ lẫm với phân tích của Phương Mộc, phần nhiều là ngờ vực và khó tin. Chỉ có Dương Học Vũ lẳng lặng nhìn Phương Mộc, vẻ mặt bí hiểm khó dò.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét