Truyện trinh thám kinh dị hot: Sưu quỷ thực lục - Quỷ Cổ Nữ (Chương 08)



--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc






Sưu Quỷ Thực Lục
Sáng tác: Quỷ Cổ Nữ
Người Dịch: Lưu Hà
Nguồn bản dịch: Khủng bố hội quán
http://diendan.thegioiaudio.org
http://trinhthamkinhdi.blogspot.com/




Chương 08

“Cậu cho là chỗ nào cũng có Âm Dương Giới sao hả? Điều này chứng tỏ, chỉ tại riêng nơi đây, riêng khoảng thời gian này, cậu mới có thể nhìn thấy quang cảnh nghĩa địa bỏ hoang của trăm năm trước…”
“Nhưng tại sao bạn không nhìn thấy? Mà mình lại thấy?”
Ánh mắt Dương Song Song xuyên qua cặp kính nhìn chằm chằm tôi:
“Cậu không biết thật, hay đang vờ vịt?”
“Giáo sư Dương ơi, bạn giảng cho mình hiểu đi.”
“Tại sao cậu lại nhìn thấy? Cậu không biết thật hả? Vậy chắc cậu phải biết cậu mang họ Âu Dương chứ?’
“Họ Âu Dương có hàng ngàn, hàng vạn người!”
“Nhưng cậu là cháu họ thuộc nhánh của  Âu Dương Thiến và Âu Dương San mà! Được rồi, được rồi, chắc cậu không biết thật.”
Dương Song Song quả thật là hết thuốc chữa:
“Tớ nói thật, cậu đừng nghi ngờ, cũng không phải sợ, bởi vì tớ quá hâm mộ Âu Dương Thiến, cho nên đã điều tra cặn kẽ về dòng họ Âu Dương…”
“Bạn…Bạn đáng sợ thật.”
“Thật ra cũng bình thường, hồi đó tớ còn nhỏ mà, không hề có ý xấu. Nhưng lại rất tò mò, cũng giống như khi học giải phẫu thân xác con người vậy... tất nhiên là phải nghiên cứu sâu về "gân người", xương người" hay "máu người"...
“Mình hiểu ý của cậu, mau nói kết quả nghiên cứu của cậu đi!”
“Họ Âu Dương trong thiên hạ, nguồn gốc đều là đời sau của Việt Vương Câu Tiễn nổi tiếng ‘nếm mật nằm gai’, từ xưa đến nay xuất hiện không ít danh nhân họ Âu Dương: Âu Dương Chiêm, Âu Dương Tu, Âu Dương Hải, Âu Dương Chấn Hoa, Âu Dương Phong…
“Âu Dương Phong đâu phải danh nhân.” Tôi cãi.
Dương Song Song giả bộ như không nghe thấy:
“Âu Dương thế gia các cậu không giống người thường, vào triều Minh, trong họ xuất hiện một vị Đại pháp sư tiếng tăm lừng lẫy.”
“Âu Dương Ba Đặc?”
“ Gần chính xác, cậu có thể tra được từ một số bản ghi chép vào triều Minh và triều Thanh, có một vị cao nhân tên Âu Dương Thanh Phong, không phải Đạo sỹ, Nhà sư, Đông Xưởng hay Cẩm Y vệ, nhưng lại có thể nhìn rõ quá khứ, tương lai, hiểu được cả cõi âm ty. Ông đã điều tra phá rất nhiều đại án oan. Em gái của ông ấy, Âu Dương Minh Nguyệt, nghe nói công lực còn cao thâm hơn, có thể bắt giết ma quỷ, yêu nghiệt làm hại nhân gian.
Nếu Dương Song Song được thuê để thuyết trình một bài về các dòng họ, nhất định sẽ kiếm được một núi tiền.
Tôi thở dài:
“Mình hiểu rồi, hai người, một bà đồng, một thầy cúng, đây chính là nguồn gốc họ Âu Dương mình có duyên với quỷ chứ gì?”
“Chúc mừng cậu, xem ra cậu đúng là đã có được phần gen đặc thù này trong cơ thể!”
“Chúc mừng? Mình không khóc đã là kỳ tích rồi, nhưng bạn vẫn chưa nói cho mình biết, làm thế nào để có thể ra bên ngoài từ cái nghĩa địa quái quỷ này đây?”
Dương Song Song thốt lên:
“Cậu làm tớ tức chết, nói nửa ngày, tớ nghĩ cậu đã hiểu rồi mới phải chứ?’
“Tớ sẽ giải thích cho cậu một lần nữa, cơ thể của cậu, thật ra luôn luôn ở trong thế giới thực, chỉ có điều hiện giờ cậu nhìn thấy cảnh sắc của Âm Dương giới mà thôi, cậu hoàn toàn chỉ đơn thuần là người đứng xem. Bia mộ, nghĩa địa cậu nhìn thấy cũng giống một bức tranh hay một tấm hình mà thôi? Không tin, cậu thử sờ vào bia mộ xem, thử xem có cảm giác gì không.”
Chính xác, cảnh vật trước mắt, chẳng qua chỉ như một tấm hình đen trắng ảm đạm. Tôi bước lên vài bước, vươn tay ra sờ một tấm bia mộ cách tôi gần nhất, không chạm phải mặt đá, ngón tay lại bị đâm đau nhói một cái, hình như là nhánh cây. Tôi khẽ kêu thành tiếng.
“Ngón tay của cậu, đụng phải một nhánh cây mới bị bẻ gãy. Cơ thể của cậu vẫn còn ở vườn ươm Giang Y.”
Dương Song Song nói không sai, tôi thực sự chỉ là người đứng ở ngoài quan sát nghĩa địa. Cơ thể của tôi vẫn còn ở chỗ cũ. Cảm ơn trời đất. Nhưng tôi mới thở phào một cái, lại bị một trận gió âm u lạnh lẽo thấu xương thổi tới, làm tôi rùng mình liên tục:
“Tại sao bạn luôn miệng nói mình nhìn thấy cái gì mà Âm Dương giới, có thể là mình chỉ nhìn thấy cảnh sắc trước đây của nơi này mà thôi, hay có thể nói là cặp mắt của mình có thể nhìn thấu về mấy trăm năm trước…Không phải bạn nói, nơi này xưa kia đều là nghĩa địa sao?
Dương Song Song ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói:
“Cậu nói cũng có lý, quan điểm về Âm Dương giới cũng hoàn toàn chỉ là suy đoán của tớ. Dĩ nhiên muốn chứng minh cũng không khó lắm, chỉ cần cậu thử đọc năm tháng được ghi lại trên bia mộ, nếu tất cả mộ bia đều là của người chết từ mấy trăm năm trước, thì có thể chứng thưc cậu là người nhìn thấy những thứ đã diễn ra. Chứng tỏ cậu có khả năng “Nhìn thấy quá khứ” giống như nam sinh kia nổi tiếng ở Giang Y vì có khả năng đoán trước tương lai.
Nghe cũng lọt lọt tai nên tôi bắt đầu đọc lần lượt từng chữ, đặc biệt phần ngày tháng trên bia mộ. Thật may vì có ánh trăng lành lạnh chiếu vào các bia đá, cho tôi chút ánh sáng để đọc.
-         Vĩnh Lạc năm thứ tám.
-         Hoằng Lịch năm đầu.
-         Vạn Lịch năm thứ hai mươi mốt.
-         Khang Hi năm thứ bốn mươi ba.
-         Quang Tự năm thứ hai.
Tôi thở phào, xem ra, đây đúng là không phải cái thứ quái quỷ gì đó Âm Dương Giới mà chỉ là cảnh tượng của quá khứ: Vườn ươm Giang Y trăm năm trước - một nghĩa địa rất lớn.
Nhưng kết luận này lập tức bị đổ vỡ, vì một cảnh tượng khủng khiếp mà từ khi lọt lòng tới nay tôi chưa bao giờ từng thấy. Cùng lúc đó, trái tim của tôi trong nháy mắt như ngừng đập sau đó nó điên cuồng nhảy lên như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, gió lạnh ở nghĩa địa quanh quẩn như muốn bóp nghẹn trái tim tôi.
“Tôi nhìn thấy nấm mộ của chính mình.”
Có lẽ tôi khá may mắn khi có thể nhanh chóng tìm thấy mộ của mình trong rất nhiều ngôi mộ ngổn ngang ở đây, quả thật xác suất rất thấp. Ban đầu, tôi định chọn vài bia mộ bất kỳ để đọc, nhưng sau đó lại bị một dãy bia mộ được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề thu hút. Đại đa số các phần mộ bố trí lộn xộn, ngổn ngang, chằng chịt, không theo một quy luật nào cả, giống như cac ngôi mộ được đào lên từ khắp mọi nơi rồi rồi đem vứt ở đây vậy. Nhưng khu mộ này lại không giống vậy, các ngôi được sắp xếp gần sát nhau, đếm sơ qua, tổng cộng có mười hai mộ.
Trên bề mặt bia mộ ngoài cùng bên phải viết: “Âu Dương Phỉ chi mộ, sinh năm một nghìn chín trăm chín mươi ba, mất ngày mười sáu tháng sáu năm hai nghìn không trăm mười một.”
Một người tên Âu Dương Phỉ nhìn thấy bia mộ của chính mình, nếu cô ấy không điên thì cũng sẽ biến thành kẻ điên mất.
Trong nháy mắt đó, phảng phất như có một cánh tay vô hình thò đến, móc mất trái tim của tôi.
Mộ bia kia cũng có thể tạm coi là chu đáo, đá cẩm thạch, văn bia (văn tự khắc trên bia) khắc theo lối chữ lệ, điểm trừ là nội dung văn bia rất sơ sài, không thấy viết nhiều đến công lao vĩ đại trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi (mặc dù, thật ra cũng không có quá nhiều điểm tốt để viết). Thế nhưng, nhìn sang bia mộ ngay bên cạnh tôi lập tức hài lòng.
Mặt trên của bia mộ bên trái bia mộ tôi, viết: “Lý Tiểu Long, sinh năm một nghìn chín trăm chín mươi hai, mất ngày mười sáu tháng sáu năm hai nghìn không trăm mười một.” Xem kìa, trùng tên với một siêu sao kungfu danh lừng bốn phương mà trên bia mộ cũng chỉ có mấy chữ.
Tôi lập tức để ý, tên này xui xẻo thế nào mà ngày chết lại trùng với tôi. Hay là, thứ tự sắp xếp của các phần mộ này là theo ngày tử vong?
Tôi nhìn lại ngôi mộ cạnh mộ của Lý Tiểu Long, văn bia trên tấm bia viết: “Bạch Liên chi mộ, sinh năm một nghìn chín trăm chín mươi tư, mất ngày mười tám tháng năm năm hai nghìn không trăm mười một.” Xem ra giả thiết của tôi không đúng, chủ nhân của dãy bia mộ này, ngày chết không trùng nhau.
Tôi đột nhiên cảm thấy, nơi này có cái gì đó không bình thường cho lắm…Thừa lời, đơn giản cái việc nhìn thấy phần mộ của mình đã là quá không được bình thường rồi.
Còn có cái gì không bình thường nữa nhỉ…
Những ngày tháng này đều là của tương lai, quả Địa Cầu còn chưa quay tới chỗ này! Hay nói cách khác, có người đoán trước được thời điểm tôi và mấy người xui xẻo khác tử vong, nên lập bia tưởng niệm.
Lúc này, bên tai vọng đến tiếng gọi của Dương Song Song:
“Âu Dương Phỉ, Âu Dương Phỉ, cậu nhìn cái gì ở đó!”
Giờ tôi mới nhớ ra, bên cạnh còn có Dương Song Song, giả bộ không có chuyện gì đáp:
“Mình ở đây…Mình đang nhìn bia mộ của mình.”
Dương Song Song thất thần một lúc, sau đó cười nói:
“Cậu thật thích trêu chọc người khác, thích nói lung tung, điểm ấy cũng rất giống…”
“Âu Dương Thiến?!”
Tôi liền nói thay cô ấy, trong lòng thì đang phát điên, tôi gào lên:
“Nhưng mình không đùa, nếu bạn tin mình thật sự có cái quái gì mà…Híc…Các đại sư quỷ học vẫn có, gọi là “Mắt Âm Dương” gì đó. Thì mình nói với bạn, ở đây mình thấy một loạt mười hai bia mộ nhìn qua giống nhau như đúc, cái cuối cùng này, chính là của mình, viết tên của mình, năm sinh của mình, và …ngày chết, ngày chết của mình, thời điểm là……. sang năm.”
Dương Song Song có lẽ là đã nhận ra giọng nói đang dần dần cao vút lên của tôi không phải là nói đùa, miệng há hốc, một hồi lâu mới run rẩy thì thầm:
“Đáng sợ quá…Là ngày nào?”
“Một người sắp chết, còn phải để ý ngày tháng chết sao?” Tôi nói tiếp:
“ Ngày mười sáu tháng sáu.”
Không biết lúc này nên khóc lớn hay cười thật to đây, khóc cho cái mạng nhỏ của mình sắp kết thúc, cười tất cả các chuyện này quá hoang đường, vô lý. Dương Song Song lại cứng họng hồi lâu không mở được miệng, chắc là đang cân nhắc tầm quan trọng của cái ngày đặc biệt này. Hoặc là cô nàng đã biết được ý nghĩa của ngày này nhưng không dám nói ra (nhìn bộ dạng lấm la lấm lét thì có thể đoán được).
Tôi cúi đầu, tiếp tục xem mấy bia mộ còn lại.
Đều là tương lai.
Nếu bạn nhìn thấy bia mộ của mình, đoán trước được ngày chết trong tương lai của mình, bạn sẽ có cảm tưởng gì?
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tôi biết, sau đêm nay, cuộc đời của tôi sẽ thay đổi.
Rốt cụ Dương Song Song cũng lên tiếng:
“Cậu có nghĩ…Có khả năng…Đây là trò đùa dai của ai đó không. Tớ tuy là…Tuy là yêu chuyện ma quỷ, nhưng vẫn không tài nào tin được…”
Tôi dừng bước, quay đầu lại nói:
“Có phải là trò đùa dai hay không, ngày mai chúng ta có thể điều tra rõ trắng đen.”
Dương Song Song kinh ngạc ngẩng đầu.
Tôi nói:
“Ngày tháng trên các bia mộ này không phải tất cả đều là tương lai, có hai bia mộ ngoài cùng bên trái, trên mặt đề ngày chết đã qua…đã qua được hai tháng.
Chủ nhân bia mộ thứ nhất: Lục Sắc.
Chủ nhân bia mộ thứ hai: Cố Chí Hào.

Đăng nhận xét

1 Nhận xét

  1. Comment của các bạn là động lực để KBHQ tiếp tục phát triển

    Trả lờiXóa