Tiểu thuyết trinh thám: Độc giả thứ 7 - Lôi Mễ (chương 17)



--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc



Độc giả thứ 7 (Tiền truyện)
Sáng tác: Lôi Mễ
Người dịch: Bánh tiêu, Lưu Hà
Nguồn: Khủng bố hội quán
Chương 17 – Hạ màn

Cuộc thi cuối kỳ tổ chức đúng thời gian.
Trong mấy ngày trước khi diễn ra cuộc thi, Phương Mộc nén xuống tâm trạng của mình, bắt đầu miệt mài cày bài vở, cuối cùng cũng học qua loa được mấy môn, điểm cao thì không có khả năng, đoán chừng chỉ có thể đạt yêu cầu.
Ngày 17 tháng 1 năm 2000, thi môn cuối, Hoàn Cảnh Pháp Luật.
Vẻ mặt của sinh viên trong phòng thi người thì bình tĩnh tự tin, kẻ lại hồi hộp, thấp thỏm. Không ít người lầm rầm trong miệng, ra sức lật tài liệu ôn tập, thậm chí, còn viết đáp án lên bàn.


Còn 10 phút nữa là tới giờ thi, Phương Mộc đi WC, vừa vào cửa, liền trông thấy Chúc lão tứ đang đứng ở gian trong, nhón chân thả vào trong thùng nước xả thứ gì đó. (thùng nước ở đây là thùng đựng nước giật xả.)
"Làm gì đó?" Phương Mộc hô to một tiếng.
Chúc lão tứ bị dọa rùng mình một cái, thứ gì đó trong tay thoáng chốc liền rơi vào trong thùng nước, hắn quay đầu nhìn Phương Mộc, nhỏ giọng mắng: "Khốn kiếp, là cậu, làm tớ sợ muốn chết, tưởng là thầy giám thị chứ."
"Cậu làm gì đó?" Phương Mộc vừa cài lại dây lưng vừa hỏi hắn.
Chúc lão Tứ giẫm lên ống nước lấy ra thứ gì đó từ trong thùng nước, đó là một quyển tài lệu hoàn cảnh pháp luật đã ướt sũng.
“Thằng nhãi này, nhìn xem, thành ra như vậy rồi." Chúc lão tứ cầm cuốn sách phấn chấn: "Không sao, dù sao qua được môn này, quyển sách này cũng sẽ không cần đến nữa."
Hắn cẩn thận đặt cuốn sách bên mép thùng nước, nhảy xuống, đi đến cửa gian, quan sát một chút, lại đi lên trước nhón chân điều chỉnh vị trí sách.
Hắn hài lòng vỗ vỗ bụi trên tay, thấy Phương Mộc ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn nở nụ cười.
“Thế nào, cao minh không?" Hắn chỉ chỉ cuốn sách trên thùng nước: "Không ai để ý chỗ đó. Tớ đặt sách ở đó, lúc thi, sẽ không làm bài ngay, rồi nói mình muốn đi WC, ha ha, lợi hại nha."
"Bái phục cậu." Phương Mộc đã cài xong quần: "Tớ mà là cậu, sẽ tìm quách một cái túi nilon, đút cuốn sách vào trong, ném vào thùng nước, có phải là càng an toàn hơn không."
"Đúng vậy!" dáng vẻ Chúc lão Tứ như chợt tỉnh ngộ: "Đúng là cậu gian manh hơn, lão lục, có túi nilon không?"
"Hừ, cậu đi chết đi, tớ làm gì có thứ đó." Phương Mộc đấm Chúc lão tứ một đấm: "Nhanh lên, đến giờ thi rồi."
"Cách hay, lần sau nhất định sẽ làm theo lời cậu." Chúc lão Tứ vẻ mặt tiếc rẻ.
Hoàn cảnh pháp luật là môn Phương Mộc ghét nhất, bình thường cũng chẳng thèm chú ý nghe giảng. Mặc dù đề không khó lắm, thế nhưng vẫn loay hoay tới vã mồ hôi. Cũng may ngồi bên cạnh là Vương Kiến, tên này trái lại lại hạ bút viết như lên đồng, Phương Mộc vừa viết đáp án của mình, vừa tìm cơ hội chép bài của Vương Kiến.
Làm bài được nửa giờ, Chúc lão tứ liền giơ tay nói mình muốn đi WC, lần này đi đến gần 15 phút. Thầy giám thị lớn tuổi bảo thầy giám thị kia đi WC xem thử: "Xem hắn có phải rơi vào WC luôn rồi không."
Mấy người trong phòng 352 nhìn nhau nhịn cười.
Chưa đầy một phút sau, Chúc lão tứ ủ rũ trở về. Đi qua bàn của Phương Mộc, làm một cái mặt quỷ, nhỏ giọng nói: Mẹ kiếp, chưa thực hiện được.
Phương Mộc rốt cuộc nhịn không được, cười ra tiếng.
Hôm nay là một ngày rất may mắn, hai thầy giám thị đều nổi tiếng dễ tính trong khoa, mặc dù bọn học sinh quay cóp không ít, thế nhưng hai vị nhà nho ưu tú vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt. Cho nên, với sự trợ giúp của Vương Kiến, Phương Mộc đã nhanh chóng trả lời xong quá nửa đề thi, trong lòng không quên nhẩm tính, đủ điểm qua không có gì khó, liền buông bút xuống. Giờ thi còn 20 phút nữa là kết thúc, Chúc lão tứ lại giơ tay nói muốn đi WC, thầy giám thị cười phất tay, thằng nhãi này tựa như được đại xá liền nhanh như chớp chạy vụt đi. Sau vài phút, mặt mày tươi cười vui sướng trở về, hướng Phương Mộc làm một chữ V.
Mỹ mãn rồi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, bạn cùng phòng hỏi Chúc lão Tứ vào nhà xí lần đầu có chuyện gì xảy ra.
"Híc, đừng hỏi nữa, trong gian kia có người, chờ mãi mới đi ra, đen đủi, gặp ngay một thầy giám thị, ông ấy hỏi tớ định làm gì, tớ nói đi nhà xí, ông ấy hỏi tớ nhiều chỗ vậy vì sao không đi, tớ nói tớ đặc biệt có cảm tình với chỗ này, vẻ mặt ông ra rất ngờ vực, cũng may lúc này thầy giám thị tới tìm tớ về, nếu không cũng không biết giải thích làm sao cho khỏi bị lộ."
Mọi người đều cười ầm lên, khiến người qua đường đều ngó vào xem.
Thi xong, Phương Mộc có vẻ khá nhàn rỗi, ngồi trên giường nhìn mọi người thu dọn hành lý. Dáng vẻ ai cũng vô cùng gấp gáp.
Một mặt là vì sốt ruột nhớ nhà, mặt khác là bởi vì những chuyện đã xảy ra trong học kỳ này nữa. Dường như tất cả mọi người đều vội vã tháo chạy khỏi ngôi trường chẳng lành này.
Lão đại thu thập hành lý xong, chào một tiếng liền vội vã chạy về phía trạm xe. Sau đó, lão nhị và lão ngũ cũng rời đi. Chúc lão Tứ và Vương Kiến đi mua vé xe lửa. Ngô Hàm không biết đã chạy đi đâu, trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại một mình Phương Mộc.
Thoáng cái không gian trong phòng đã hoàn tòa yên tĩnh trở lại, Phương Mộc cảm thấy có chút bối rối.
Cậu đứng dậy, thong thả đi tới đi lui trong phòng, đi đến trước gương, dừng lại.
Bên trong là một người tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt.
Tới khi nào mày mới học được cách cau mày?
Tới khi nào mày mới học được cách nắm chặt nắm đấm?
Ánh mắt của mày khi nào thì có thể phóng ra ánh sáng lạnh lẽo?
Bờ vai của mày khi nào thì bắt đầu nặng nề mỏi mệt?
Tao là Phương Mộc, mày là ai?
Chuông điện thoại reo vang, Phương Mộc nhận điện, bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc.
Phương Mộc nói: "Được rồi, mẹ, tối nay con sẽ về nhà.”
Nhà mãi mãi là nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất, cơm nhà lúc nào cũng là thức ăn tốt nhất thế gian.
Có lẽ vì thấy sắc mặt Phương Mộc càng ngày càng nhợt nhạt, mẹ cậu chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, Phương Mộc ăn rất ngon miệng, lần gần đây nhất cậu ăn cảm giác ngon như vậy chắc đã qua rất lâu rồi. Đang ăn cơm, điện thoại đổ chuông, là Chúc lão tứ gọi tới, hỏi Phương Mộc nồi nấu mì trong phòng ngủ ở đâu. Phương Mộc nói cho hắn biết dưới gầm giường mình, lại hỏi: "Các cậu đang làm gì đó?"
"Ha ha, tớ và Vương Kiến ngày mai về nhà, đêm nay định làm bữa lẩu liên hoan."
"Nấu lẩu trong phòng ngủ? Cẩn thận bị người ta tố cáo đó."
"Không sao, trong ký túc xá cũng không có người, hơn nữa đêm nay Tam ca trực ban, có hắn bảo kê, không vấn đề gì đâu."
Điện thoại bên kia truyền đến giọng Vương Kiến: "Phương Mộc, tới đây cùng uống rượu đi?"
Phương Mộc ha hả cười: "Không được, các cậu ăn đi, để ý an toàn một chút, ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió."
"Được, tết sẽ gọi điện cho cậu chúc mừng năm mới."
Ăn cơm chiều xong, mẹ ở trong bếp rửa bát, cha ở trong phòng khách xem phim “Ta là ai” của Thành Long, hồ hởi gọi Phương Mộc cùng xem. Bộ phim này Phương Mộc đã xem từ lâu rồi, nhưng thấy cha vui vẻ như vậy, cũng ngồi im bên cạnh xem cùng ông.
Dường như đã là đàn ông trong cơ thể ai cũng đều có chút bạo lực. Cha nhìn chằm chằm cảnh quay trong phim: “cảnh chiếc xe chạy như bay, cảnh nhà cửa nổ tung, cảnh đọ súng” không chớp mắt. Đang lúc xem Thành Long đấu với một tốp đặc nhiệm trong phòng, mẹ từ trong bếp gọi với ra bảo cha rót nước sôi giúp.

"Gọi Tiểu Mộc đi." Mắt cha vẫn dán vào màn hình nói.
Mẹ xắn tay áo từ trong bếp nhô đầu ra: "Tiểu Mộc mới đi về mệt như vậy, đừng có mà sai thằng bé, lão già kia có đi không thì bảo."
Cha bất mãn lầu bầu một câu, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Rót xong nước sôi quay lại, đoạn đánh nhau kia đã kết thúc, cha suýt xoa tiếc đứt ruột, Phương Mộc cầm điều khiển từ xa, bấm nút tua ngược lại.
Hình ảnh lùi lại nhìn rất buồn cười, Thành Long hai tay đang bị trói, nhảy một cú rất đẹp hai tay đã thoát được dây trói.
Cha nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng lại trầm trồ tán thưởng bản lĩnh cao cường của Thành Long, nhưng không hề để ý tới hơi thở của Phương Mộc đột nhiên trở nên dồn dập.
Cha đang xem vui vẻ, thình lình Phương Mộc chộp lấy điều khiển từ xa, bấm nút trở lui.
"Con làm gì vậy?"
Phương Mộc không trả lời, ra sức nhìn chằm chằm màn hình.
Trong đoạn phim kia, hai tay Thành Long bị còng chéo sau người, sau khi anh liên tiếp đá ngã vài người của đối phương, nhún gười nhảy nhảy một cái, hai tay đã trở về phía trước.
Nếu đảo ngược lại hình ảnh, hai tay Thành Long ở phía trước, sau khi nhún người nhảy lên, hai tay sẽ trở thành bị trói quặt sau người.
Phương Mộc xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng bị cha quát đòi mất điều khiển.
Ra là như vậy, tự mình trói hai tay ra sau lưng cũng không phải khó, chỉ cần lực nhảy đủ mạnh.
Việc đó lại phụ thuộc vào đôi chân sao?
Tại sao tự dưng mình lại nghĩ tới chuyện này? Không nghĩ, không nghĩ nữa. Phương Mộc ép mình tập trung chú ý vào bộ phim.

Trên sân thượng, Thành Long đại chiến với hai kẻ địch, vô cùng náo động.
Khấu thằng bằng nhựa.
Chỉ cần cắm đầu nhọn vào lỗ nhỏ, dùng sức kéo là có thể tự trói chặt tay chân.
Báo cáo hiện trường có nhắc đến, đây là một cách làm vô cùng đơn giản lại có thể trói chặt được người.
Dễ dàng trói kẻ khác cũng có thể dễ dàng trói chính mình.
Tim Phương Mộc bắt đầu đập thình thịch.
Không thể. Tuyệt đối không thể có khả năng đó.
Lúc tìm thấy cậu ấy, toàn thân cậu chỉ mặc quần lót cơ mà.
Nếu như là cậu ta, vậy quần áo của cậu ấy và mặt nạ biến đi đâu rồi?
Hiện trường (dưới lầu) đã được lục soát cẩn thận, không phát hiện quần áo bó và mặt nạ. Đốt cháy sao? Nếu đốt hiện trường chắc chắn phải lưu lại dấu vết và mùi khét.
Không, không phải là cậu ta.
Thành Long trượt xuống dọc theo nóc nhà bằng kính, mạo hiểm dừng lại ở sát mép cao ốc. Cái tên chán sống này thật to gan lớn mật.
Thùng nước trong WC.
". . . . . .Không ai để ý đến chỗ này. . . . . ."
Lòng bàn tay Phương Mộc bắt đầu đổ mồ hôi.
Không, không thể có khả năng đó.
Mình đã ở hiện trường tận mắt chứng kiến, người giơ chiếc rìu kia không phải cậu ta.
Tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là suy đoán của mình, không, mình nghĩ lung tung! Mình quá mệt mỏi rồi, nghĩ ngợi nhiều quá rồi.
Chúc lão tứ, Vương Kiến còn có cậu ta. Trong khu ký túc xá chỉ còn ba người bọn họ, không, còn có Tôn Mai.
Tôn Mai sao?
Lúc Chu Quân bị giết, tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm, bao gồm cả cậu ta.
Nếu Tôn Mai nói dối? Vậy. . . . . .
Cha để ý thấy sắc mặt khác lạ của Phương Mộc, ân cần hỏi: "Làm sao vậy, khó chịu trong người hả?"
Phương Mộc yếu ớt lắc đầu.
Không, là mình nghĩ ngợi lung tung thôi. Chấm dứt những suy nghĩ điên cuồng trong đầu này đi. Chấm dứt ngay!
"Khó chịu trong người thì phải nói ra, để nặng sẽ nguy hiểm đó."
Không còn kịp nữa rồi.
Khi mình cảm nhận thấy ý đồ thực sự của hung thủ trên sân khấu, mình đã không lập tức hành động.
Không còn kịp nữa rồi. Trần Hi đã chết.
Không, cho dù ta đã sai lầm, cũng chưa chắc là "không kịp"
Phương Mộc nhảy dựng lên, cầm điện thoại gọi vào điện thoại di động của Hình Chí Sâm.
"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . ."
Điện thoại trong văn phòng của Hình Chí Sâm, không ai nhấc máy.
Phương Mộc nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại bấm số gọi đến ký túc xá.
Trong điện thoại vang lên tiến tút tút đơn điệu, cũng không ai nhấc máy.
Bọn họ đi đã đi đâu rồi? sang phòng của Vương Kiến sao? Cậu không biết số điện thoại phòng đó.
Hay là, đã xảy ra chuyện gì?
Có nên báo cảnh sát không?
Tay Phương Mộc đã ấn 1 và 1, ngừng thật lâu trên số 0, cuối cùng lại buông điện thoại xuống.
Có lẽ, chỉ là suy nghĩ lung tung của ta.
Phương Mộc trở lại ngồi trên ghế salon, đồng hồ đã chỉ 10g iờ. Ánh mắt của cậu trước sau vẫn nhìn chằm chằm TV, nhưng không vào đầu được chút nào.Kiên nhẫn được 10 phút, cậu đứng mạnh dậy, nhìn cha mẹ đang há mồm trợn mắt nói: "Con ra ngoài một chút." Nói xong mặc thêm áo khoác, mở cửa đi.
Cậu nhất định phải đến trường xem thử, nếu không đêm nay sẽ không yên tâm ngủ được.
Bóng người lác đác trên đường cái, Phương Mộc phất tay ngăn một chiếc taxi lại, sau khi lên xe thở dài một hơi.
Hy vọng, chỉ là lo lắng vớ vẩn của ta.
Hai tiếng trước.
Trong 352, một bình ga đặt dưới bàn, một nồi nhôm nhỏ đang sôi ùng ục, bốc hơi nghi ngút, trên bàn bày đầy thịt dê, cá mực, miến và vài chai bia, có hai chai đã mở. Chúc lão Tứ và Vương Kiến đang ngồi xổm trên đất nhặt rau, lựa rau xà lách, rau cải và rau thơm còn tươi chất thành đống lộn xộn trên mặt đất.
Có người gõ cửa. Chúc lão tứ hỏi: "Ai đó?" Vương Kiến nhảy dựng lên, chuẩn bị tắt bếp.
"Tớ." Chúc lão tứ thở phào nhẹ nhõm, mở cửa. Ngô Hàm đi vào.
"Phù, tớ tưởng bà già Tôn chứ."
"Không sao đâu, bà ấy ở dưới lầu xem phim: “Vô hối truy tung” , đang xem say sưa lắm, nên sẽ không lên đây đâu, có điều các cậu nói nhỏ chút nha."
"Yên tâm đi, có vấn đề gì còn có cậu bao che mà." Vương Kiến bưng rổ rau đã nhặt xong: "Tớ đi rửa rau, Ngô Hàm, chút nữa ăn cùng luôn nhé."
"Được."
Vương Kiến mở cửa đi ra ngoài.
Ngô Hàm đi đến trước giường mình, lấy từ dưới gầm giường ra một túi nhựa, lôi từ bên trong ra một cục gì đó đen tuyền.
"Lão tứ, ăn cái này không?"
"Cái gì vậy?"
"Thịt khô, đồng hương cho, tớ không thích vị này lắm."
"Thịt khô! Nồi lẩu này của tớ rất lớn đó, Tam ca cậu thật vĩ đại."
Chúc lão tứ nuốt nước miếng.
"Rửa đã rồi hãy ăn, còn nhiều thời gian mà."
"Được, tam ca trông chừng lửa giúp nha." Chúc lão tứ mặt mày hớn hở mở cửa rời đi.
Ngô Hàm chốt cửa, lấy từ trong túi áo ra một bọc giấy nhỏ, nhanh chóng rắc thứ bột bên trong vào hai chai bia. Bột hòa tan vào trong bia rất nhanh.
Lát sau, Chúc lão tứ và Vương Kiến đẩy cửa đi vào. Ngô Hàm đứng lên.
"Các cậu ăn đi, lát nữa tớ lên, chú ý gas một chút."
"Vậy cậu lát nữa nhớ lên nha, chúng tớ để dành cho cậu một chai bia."
"Được, các cậu nhớ mở cửa cho tớ đấy?" Tay Ngô Hàm gõ gõ khung cửa nói.
"Được, khi nào cậu lên, lấy chìa khóa mở ra là được."
Ngô Hàm đồng ý, cầm chìa khóa rời đi.
Trong phòng trực ban dưới lầu, Tôn Mai vừa đan len vừa xem phim truyền hình, Ngô Hàm ngồi bên cạnh cô, mắt cũng nhìn chằm chằm TV, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.
Tôn Mai trông thấy dáng vẻ của cậu, khẽ cười cười, buông cuộn len trong tay xuống, đi lại bên cạnh cậu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu. Bàn tay thô ráp trà qua mặt, hơi tê tê rất thoải mái.
"Sốt ruột hả?" sắp đến 10 giờ đóng cửa rồi, sẽ không ai đến nữa."
Cô ngồi trên đùi Ngô Hàm, đầu tựa trên vai cậu. Ngón tay đặt trước ngực Ngô Hàm nhẹ nhàng vẽ.
Ngô Hàm ôm lấy bả vai của nàng, Tôn Mai lập tức áp làn môi nóng bỏng vào môi Ngô Hàm thật lâu.
Lát sau, khi môi của cô tách khỏi môi cậu, cô vùi mặt vào trong ngực cậu.
"Lâu lắm rồi anh không âu yếm em như vậy."
"Sợ người khác biết thôi."
"Em mặc kệ, đêm nay trong ký túc xá ngoài hai tên kia ra, chỉ có chúng ta, em muốn anh đối với em thật tốt." Tôn Mai nũng nịu uốn éo thân thể trong ngực Ngô Hàm: "Nghỉ hết kỳ rồi sẽ lâu lắm nữa không được thấy anh, anh về nhà rồi, ngay cả điện thoại em cũng không dám gọi."
Ngô Hàm nhẹ nhàng nghịch tóc Tôn Mai: "Được."
Tôn Mai ngẩng đầu, vừa muốn hôn Ngô Hàm một chút nữa, cậu lại đứng lên.
"Anh lên xem hai người bạn học của anh một chút."
Tôn Mai hơi mất hứng, nhưng cũng không phản đối.
"Xuống nhanh nhé."
Ngô Hàm đáp ứng một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Ngô Hàm đóng kỹ cửa phòng trực ban, lập tức đi về phía gian phòng chứa đồ của lầu 2, xách từ bên trong ra một thùng nhựa, đi lên lầu ba.
Hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng ngủ 352.
Nồi lẩu trên bàn vẫn tiếp tục sôi ùng ục bốc hơi nghi ngút, Vương Kiến và Chúc lão tứ một người nằm trên giường, một người gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự.
Cảnh tượng trước mắt khiến Ngô Hàm rất vừa lòng, thế nhưng hắn không có thời gian thỏa mãn. Hắn tắt bếp gas trước, sau đó lôi từ dưới gầm giường ra một chậu rửa mặt, đổ chất lỏng trong thùng nhựa vào trong, một mùi xăng nồng đặc tràn ngập khắp phòng.
"Ngộ. . . ." (ở đây có lẽ lão Tứ định gọi Ngô [wú] trong Ngô Hàm nhưng vì tác dụng của thuốc ngủ mà đọc nhầm thành Ngộ [wù]) Chúc lão tứ đang gục trên bàn đột nhiên khó nhọc ngẩng đầu lên, vươn tay về phía Ngô Hàm.
Ngô Hàm mặt không biểu cảm gỡ cánh tay kia ra, tay Chúc lão tứ lại gục xuống bàn lần nữa, không nhúc nhích.
Ngô Hàm tắt điện, sau đó dò dẫm trong bóng tối kéo chiếc ghế băng qua, đứng lên trên tháo bóng đèn xuống, sau đó đặt bóng đèn trên bàn cẩn thận đập vỡ, rồi lại treo lên.
Làm xong mọi việc, hắn nhìn xung quanh phòng ngủ, sau đó rút ống dẫn ga, tiếp đó mở van bình ga mở mức lớn nhất.
Xem xét xung quanh xong, hắn đi ra ngoài.
Ngô Hàm đứng trong hành lang tối tăm lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng xem đồng hồ trên cổ tay.
Ước chừng nửa giờ sau, hắn mở cửa, một mùi khí gas nồng nặc xộc tới. Hắn khoái trá khép cánh cửa rồi xoay người nhanh chóng xuống lầu.
Tôn Mai đang ở trong phòng trực ban xem TV, Ngô Hàm liền đẩy cửa đi đến, vẻ mặt thất vọng.
"Làm sao vậy?" Tôn Mai kinh ngạc hỏi.
"Khụ, đừng nói nữa, hai người kia, ở trong phòng ngủ dùng bình gas nấu lẩu."
"Chết thật!" Tôn Mai lập tức nhảy dựng lên: "Nếu để phòng bảo vệ biết, sẽ khấu trừ tiền thưởng của em!"
Ngô Hàm bất đắc dĩ xòe hai bàn tay ra, "Biết làm sao được, họ là bạn cùng phòng, anh đã nói mà bọn họ không nghe."
"Để em lên!" Tôn Mai bước nhanh ra ngoài: "Đám nhóc ranh này, thật hư không chịu nổi!"
Tôn Mai rảo bước chạy lên lầu 3, nổi giận đùng đùng chạy thẳng đến phòng ngủ 352. Kéo cánh cửa ra, trong phòng là một màu tối đen, một mùi khí ga xộc ra thiếu chút nữa khiến Tôn Mai ngạt thở.
"Các cậu làm gì đó?" Tôn Mai che mũi, đưa tay bật công tắc điện.
Phương Mộc vừa đi vào tới cổng trường, chợt nghe thấy từ xa truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc. Cậu ngẩn người, nhận ra vụ nổ đến từ hướng khu ký túc xá 2, trái tim Phương Mộc điên cuồng nhảy dựng lên. Cậu liều mạng chạy về hướng ký túc xá 2, còn chưa chạy tới nơi, cậu đã nhìn thấy.
Ký túc xá 2 mãi mãi không bao giờ bị hỏa hoạn trong truyền thuyết đang bốc lên từng làn khói đen đặc và ngọn lửa bừng bừng.
Có thể nhìn thấy lửa bốc lên từ bên trái lầu ba.
Toàn thân Phương Mộc bắt đầu run rẩy. Chỗ đó chính là vị trí của phòng 352.
Sửng sốt chừng nửa phút, chân Phương Mộc vẫn run rẩy bước, hướng phía cảnh cửa tòa nhà chạy tới.
Cửa đóng, Phương Mộc vừa dồn sức húc vào cửa sắt, vừa lớn tiếng kêu gào, thế nhưng không có ai để ý đến cậu.
Cậu nhìn lại hai bên, sau đó lùi về sau vài bước, chạy lấy đà, thoáng cái đã nhảy lên được nóc nhà để xe đạp, lại trèo lên bệ cửa sổ lầu hai, lấy tay đẩy đẩy, cửa sổ đã khóa chặt. Cậu dùng khuỷu tay đập vỡ cửa kính, mở cửa sổ ra, cuối cùng nhảy vào ký túc xá 2.
Trong lầu 2 khá yên tĩnh, khói không nhiều, có thể mơ hồ trông thấy ánh lửa trên lầu 3. Phương Mộc dùng tay áo che miệng lại, chạy nhanh về hướng sườn tây lầu 3.
Lầu ba khắp nơi là ánh lửa, vài cánh cửa xung quanh phòng 352 cũng đã bốc cháy. Trong không khí tràn ngập mùi khét của da thịt bị đốt cháy. Nhìn xuyên qua ánh lửa và khói mù, Phương Mộc trông thấy cửa phòng ngủ 352 có một người đang ngồi xổm, cẩn thận quan sát bên trong. Phương Mộc cẩn thận tới gần, qua ánh lửa xung quanh, rốt cuộc Phương Mộc thấy rõ khuôn mặt người kia.
Là Ngô Hàm.
Mặc dù trong lòng sớm đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng, khi thật sự đối mặt với hắn, Phương Mộc kêu lên thất thanh: "Là cậu!"
Ngô Hàm quay nhanh đầu lại, nhìn thấy là Phương Mộc, sắc mặt lại trở nên trầm tĩnh. Hắn cau mày đánh giá Phương Mộc, giống như Phương Mộc là người khách không được chào đón đến quấy rầy bữa tối của gia chủ.
"Cậu càng lúc càng đáng ghét, Phương Mộc."
Hắn chậm rãi đứng lên, khoát tay chỉ hướng phòng 352 còn đang bốc cháy: "Thế nào? Khung cảnh có hoành tráng không?"
Phương Mộc lúc này mới để ý, Lửa cháy bốc lên khiến cho phòng 352 rực sáng, hai người bị cháy đen nằm co quắp.
Môi Phương Mộc liền run rẩy, ngón tay run run chỉ vào hai người còn đang bốc cháy kia nói: "Bọn họ. . . .Bọn họ. . . . ."
Ngô Hàm bình tĩnh nói: "Là lão tứ và Vương Kiến. Còn cả cô ấy nữa." Hắn mỉm cười chỉ một đống nhô lên ở tường đối diện bĩu môi.
Nơi đó có một người toàn thân cháy sém đang nằng, nhìn áo lông trên người vẫn chưa thiêu hủy hết và thân hình có thể nhận ra là Tôn Mai.
Phương Mộc dựa vào tay vịn cầu thang, gắng gượng đứng thẳng người.
"Vì. . .Vì sao?"
Ngô Hàm nhún nhún vai: "Vì sao ư? Phải hỏi con mụ ngu ngốc này." Động tác của hắn giống như đang tản bộ ở sân sau nhà mình nhẹ nhàng đi đến bên thi thể của Tôn Mai, dùng chân đá đá thân thể của nàng, giọng nói lại chợt thấp xuống: "Chuyện xảy ra ở kỳ trước. Cô ta muốn tâm sự với tớ một chuyện lại sợ bị kẻ khác biết nên viết thư cho tớ, còn tự cho là mình thông minh nhét vào cặp sách của tớ. Kết quả tớ không tìm thấy lá thư này, cũng ngày hôm đó tớ đến thư viện trả một quyển sách, tớ nghĩ, lá thư này đã bị kẹp trong quyển sách kia."
“Sách “Kinh tế học quốc tế và chính sách kinh tế học quốc tế” sao ?" Phương Mộc buột miệng nói.
"Đúng vậy." Ngô Hàm nói: "Kỳ thật cậu đoán đúng rồi, phiếu mượn sách kia chính là phiếu mượn sách giết người."
Phương Mộc nhanh chóng nhớ lại danh sách trên phiếu mượn sách kia: Cao Quốc Đống, Vương Bồi, Tề Tân, Lưu Bách Long, Liêu Sấm, Trâu Kì, Ngô Hàm. Sau đó là Chu Quân, Cổ Phi Phi, Lưu Vĩ Lệ, Trần Hi, Phương Mộc, Vương Kiến, Chúc Thừa Cường.
"Người thứ 7," Giọng Phương Mộc đã khàn đi: "Cậu là độc giả thứ 7, mọi người phía sau đều phải chết đúng không?"
Ngô Hàm lắc đầu: "Cậu đừng quá căng thẳng, khi tớ đến thư viện kiểm tra quyển sách kia, độc giả phía sau tớ chỉ có Chu Quân, Cổ Phi Phi và Lưu Vĩ Lệ. Trong quyển sách kia tớ không tìm được lá thư này, tớ nghĩ, lá thư này chắc chắn đã bị một độc giả nào đó sau tớ cầm đi, mà sau đó không lâu, tớ vô duyên vô cớ bị loại khỏi lớp nền tảng. Tớ nghĩ, nhất định có kẻ nào đó dùng phong thư này đâm tớ một dao từ phía sau. Hơn nữa," Thanh âm của hắn lập tức cao lên: "Hắn còn định làm cho tớ tiếp tục bẽ mặt!"
"Còn những người khác, bọn họ không thể nào thấy được lá thư này, vì sao cậu vẫn muốn giết chết họ? Bởi vì thù hận hay sao?"
Ngô Hàm tựa hồ hơi khó xử khẽ cười: "Trời ơi, Phương Mộc, với chỉ số thông minh của cậu, tớ thật sự rất khó đả thông đầu óc của cậu. Tớ từng nghĩ cậu thông minh hơn những người khác, nhưng mà cậu thật khiến cho tớ thất vọng rồi, bạn thân mến ơi."
"Đương nhiên không phải vì thù hận," Trong ánh mắt hắn mang theo một tia bi thương mà cao ngạo: "Bởi vì sau này tớ đã tìm được lá thư đó."
"Cái gì?" Phương Mộc mở to hai mắt: "Khi nào?"
"Sau khi giết chết Lưu Vĩ Lệ, trong lúc vô tình tớ phát hiện dưới gầm giường của mình."
"Vậy tại sao…..?"
Ngô Hàm cười ha hả, giống như đang đối mặt với một chuyện hết sức buồn cười. Y thậm chí cười đến lạc cả giọng.

"Bởi vì cậu đó, bạn thân mến của tôi." Hắn khó nhọc lắm mới ngưng được cười.
"Tớ sao?"
"Đúng, bởi vì cậu đã phát hiện ra phiếu mượn sách kia, mà thời điểm đó, lại đúng vào lúc tớ tìm được lạc thú trong trò chơi này."
Hắn làm động tác giống như diễn kịch tao nhã dang hai tay, giống như đang nghênh đón một người bạn thân đã lâu không gặp.
"Cậu đó, bạn thân mến của tớ, câuh đã cho tớ một kịch bản tuyệt vời biết bao, trong lúc tớ còn chưa thỏa mãn với trò chơi này, bạn thân mến của tớ, cậu đã cho tớ lý do để tiếp tục. Ừ thì tiếp tục, đây là danh sách nạn nhân của một sát thủ vĩ đại. Phiếu mượn sách giết người, điều này đã khiến trò chơi càng thêm kích thích đúng không?"
"Tớ vẫn chưa hiểu rõ."
"Cậu đương nhiên sẽ không hiểu được." Sắc mặt Ngô Hàm bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị: "Cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được."
Hắn đưa ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Phương Mộc, quét mắt sang hành lang hai bên.
"Từ ngày đầu tiên nhập học đến nay, ta chỉ biết ta không còn là Ngô Hàm con người thông minh tuyệt đỉnh, tiền đồ rộng lớn trong mắt người trong thôn nữa. Trong mắt bọn mày, ta là người rất tầm thường, không có bề ngoài hấp dẫn, không có có tiền của dư dả, học hành không xuất chúng, ta chỉ có duy nhất điểm nổi trội hơn chúng mày là ta thuộc tòa nhà này hơn bất kỳ ai, khi chúng mày ở trong tòa nhà này ngủ, học tập, vui cười đùa giỡn, ta dọn dẹp rác rưởi bọn mày vứt ra, ta phải dùng đôi này đi thu gom từng chút một để trả cho học phía đắt đỏ kia." Hắn dừng một chút: "Lúc ấy suy nghĩ duy nhất trong đầu ta là phải thi vào được lớp nền tảng. Đây là cơ hội duy nhất để ta có lại lòng tự tôn của mình nhưng cuối cùng cơ hội này cũng bị cướp mất."
Hắn ngẩng đầu, nhìn trần nhà đen thui, khẽ nói như tự nói với bản thân: "Khi một người bị tước đoạt đi mọi thứ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, hắn lập tức sẽ trở nên nguy hiểm." Hắn quay đầu nhìn Phương Mộc, thoáng nở nụ cười: "Không phải sao?"
Không đợi Phương Mộc trả lời, hắn lại nói tiếp: "Thế nhưng ta phát hiện ta cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng." Ánh mắt của hắn thoáng chốc phóng ra tia ánh sáng hung dữ: "Ta phát hiện ra năng lực của ta, ta có năng lực nắm giữ sinh mệnh của con người. Nhìn thấy chúng mày sợ hãi, hoang mang, sống không yên, nhìn thấy cảnh sát tốn bao nhiêu tâm sức mà không tìm được một chút manh mối, ta cảm giác ……" Hắn xòe mạnh hai bàn tay, giữa ánh lửa tựa như tượng thần chịu nạn: "Ta, ta chính là thần linh!"
Là vì mình, đáy lòng Phương Mộc vô cùng lạnh lẽo, Trần Hi, Chúc lão Tứ, Vương Kiến, bọn họ chết là tại mình sao?
Phương Mộc nhìn nét mặt đê mê của hắn, đột nhiên hỏi một câu: "Trong thùng nước có cái gì?"
Nét mặt Ngô Hàm lập tức trở nên kinh ngạc, vùng giữa đôi mày của hắn lại nhăn lại, chậm rãi buông hai tay xuống.
"Người chặt đầu Trần Hi, là cậu thật sao?"
Điều khiến Phương Mộc không ngờ chính là, câu hỏi thứ hai của cậu lại khiến cho khóe miệng Ngô Hàm khôi phục tia cười mỉm trào phúng.
"Ta còn tưởng rằng mảy ngươi phải thông minh hơn so với tưởng tượng của ta, không ngờ mày chẳng qua cũng chỉ đến vậy. Ha ha."
Hắn nghiêng đầu, giống như thợ săn đang thưởng thức con mồi của mình.
"Nói ra rất dài dòng, bạn thân của ta. Nếu mày thật sự muốn nghe."

Chu Quân ngâm nga một khúc nhạc, cầm một cuộn giấy vệ sinh rời khỏi phòng ngủ, phòng 352 đối diện vang đến giọng nói của Phương Mộc: "Tinh tẫn nhân vong!"
Chu Quân cười mắng: "Hơ hơ, Sucker." Lắc lư đi vào WC.
Ngô Hàm xuất hiện ở góc ngoặt nơi cầu thang, hắn vội vã nhìn xung quanh, trong hành lang im ắng, không một bóng người.
Hắn đi rất nhanh và nhẹ vào WC, trong WC ngoài Chu Quân đang gắng sức, không còn một ai.
Hắn lướt nhẹ đến phía sau bệ xí của Chu Quân, cẩn thận thăm dò. Chu Quân đưa lưng về phía hắn, không hề phát hiện.
Ngô Hàm lấy từ trong túi áo ra một sợi dây thừng, nắm ở hai đầu, nhắm vào đầu của Chu Quân tròng qua. Chu Quân chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi, đã bị Ngô Hàm kéo cả người lên. Ngô Hàm nhanh chóng hạ nửa thân người xuống, hai tay giao nhau, ra sức rít chặt dây thừng, hai tay Chu Quân cào loạn trên cổ, chân cũng đá loạn, kiệt sức muốn đứng thẳng lên, cổ bị dây thừng siết chặt vào vách ngăn, gáy cọ vào vách ngăn. Sau vài phút, rốt cuộc Chu Quân không phản kháng được nữa. Ngô Hàm mồ hôi đầu đầy lại hung dữ siết thêm vài cái, mới chậm rãi buông lỏng dây thừng, thân thể Chu Quân mềm nhũn tê liệt trượt xuống vách tường. Hắn đi vào gian đầu, không dám nhìn thẳng mặt người chết, cố sức xếp chân cậu ta gập lại, lưng dán sát tường, thoạt nhìn bộ dạng giống như vẫn đang đi đại tiện. Ngô Hàm xoay người ra khỏi nhà xí, nhanh chóng xuống lầu, vừa đến lầu hai, chợt nghe thấy cánh cửa phòng ngủ nào đó cọt kẹt một tiếng mở ra, tiếp theo chợt nghe tiếng bước chân loạt xoạt. Ngô Hàm dựa lưng vào cầu thang lầu hai, nín thở tập trung lắng nghe, khoảng chừng một phút sau, tiếng bước chân kia lại từ trong WC đi ra, không có dấu hiệu hoảng loạn, cửa bị dập thật mạnh, mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh. Ngô Hàm mồ hôi đầy đầu thở dài một hơi, xoay người xuống lầu.
Ngô Hàm đeo cặp sách trên lưng, cầm ly nước cẩn thận lách vào sau tòa nhà hành chính, không một tiếng động đẩy cửa sổ nhà vệ sinh lầu 1, nhanh nhẹn nhảy vào.
Lưu Vĩ Lệ đang ngáp dài, phô tô từng tờ từng tờ tài liệu. Lúc này có người gõ cửa.
"Ai?"
"Chị, là em."
"Là cậu hả." Lưu Vĩ Lệ nhận ra y là đàn em khóa dưới buổi chiều hỗ trợ mang tài liệu sang đây.
"Em vừa đi ngang qua dưới lầu, thấy ở đây vẫn sáng đèn." Trên mặt Ngô Hàm là nụ cười khiêm tốn: "Cần giúp đỡ không chị?"
Lưu Vĩ Lệ nhìn chồng tài liệu như núi bên cạnh máy photocopy.
“Tốt quá, cảm ơn cậu." Cô hướng cậu đàn em nhiệt tình này quăng ra một nụ cười đầy mê hoặc.
Hai người vừa vội vàng làm việc, vừa tán gẫu chuyện trên trời dưới biển. Đột nhiên, Ngô Hàm dừng tay lại.
"Làm sao vậy?"
Ngô Hàm chỉ chỉ ngoài cửa, "Hình như có người đến."
Trong hành lang quả thật có tiếng bước chân, thế nhưng tiếng bước chân kia dần dần đi xa, cuối cùng biến mất.
"Không có gì, có thể là nhân viên bảo vệ. Chị đã báo với bọn họ rồi."
Ngô Hàm đi đến trước cửa nhìn ra xung quanh, trong hành lang vắng vẻ không một bóng người, hắn thở dài nhẹ nhõm.
Hắn trở lại trước bàn, Lưu Vĩ Lệ quay lưng về phía hắn lấy tài liệu trong máy photocopy. Ngô Hàm lặng lẽ đẩy cái ly, khiến cái ly lật nhào trên bàn.
"Ai da, hỏng bét."
"Làm sao vậy?" Lưu Vĩ Lệ nghe tiếng ngoảnh đầu lại, nước trà màu nâu nhạt đang từ mặt bàn chảy xuống, một quyển đề tài báo cáo đã bị dính nước.
"Sao lại như vậy?" Lưu Vĩ Lệ ảo não xách báo cáo lên, ra sức vẩy nước trên mặt.
"Không phải em cố ý, thực xin lỗi chị." Ngô Hàm sợ hãi nói.
"Làm sao bây giờ? Thầy Cao sẽ phê bình chị mất, ông ấy lúc nào cũng quan tâm nhất là sạch sẽ." Vẻ mặt Lưu Vĩ Lệ rất căng thẳng.
Ngô Hàm xấu hổ xoắn tay, sau đó như chợt nhớ ra cái gì nói: "Như vậy đi chị, chúng ta đem nó lên sân thượng phơi, chắc là sẽ mau khô thôi."
"Được được." Lưu Vĩ Lệ vội vàng gỡ thanh gài báo cáo xuống, đi theo Ngô Hàm lên sân thượng.
Sân thượng nằm ở đầu gió rất lớn, Ngô Hàm nhặt vài viên gạch vỡ ở góc tường, đặt báo cáo tản ra trên gờ xin măng bên cạnh sân thượng.
Lưu Vĩ Lệ nhìn sân trường thu nhỏ dưới chân, hơi sợ hãi. Ngô Hàm nói: "Đừng sợ, ở đây gió khá lớn, sẽ khô nhanh thôi."
Lưu Vĩ Lệ gật đầu, cũng cầm một viên gạch vỡ chèn tờ báo cáo đặt trên gờ xi măng.
"Chị à," Ngô Hàm nhìn chằm chằm báo cáo trong tay: “Hình như thiếu một tờ.”
“Không thể nào.” Lưu Vĩ Lệ đến gần, đưa tay đón lấy tờ báo cáo: “Để chị xem xem.”
Ngô Hàm lại rụt tay về, dùng tay kia đẩy mạnh Lưu Vĩ Lệ, Lưu Vĩ Lệ kêu lên một tiếng sợ hãi ngã chúi xuống, sau đó chợt nghe một tiếng “Phịch” nặng nề.
Ngô Hàm đứng trên gờ xi măng, ngực không ngừng phập phồng. Trong giây lát, hắn nhìn xuống dưới lầu, một màu tối đen, nhìn không thấy gì.
Ngô Hàm định thần, nhấc từng viên gạch xuống nhặt báo cáo lên, xoay người đi xuống khỏi sân thượng.
Hắn trở lại phòng photocopy, nhét báo cáo vào cặp sách, sau đó lấy từ trong cặp sách ra một cái giẻ lau, cẩn thận lau một lần bàn và máy photocopy, lại nhớ tới hành lang, liền lau sạch cửa sổ và khung cửa. Tiếp đó, hắn lập tức đi đến phòng vệ sinh lầu 24, lấy từ bên trong ra một cây lau nhà, lau chùi sạch sẽ sàn phòng photocopy, tiếp đó cầm cặp sách và ly nước rời đi, trước khi đi, lại lau sạch nắm cửa phòng, tiếp đó khép hờ cánh cửa, nhanh chóng biến mất trong hành lang tối tăm.
Trong phòng tự học, Cổ Phi Phi và Tống Bác ngồi ở một góc phòng thân mật âu yếm nhau, tay Tống Bác gian xảo lần mò trên người Cổ Phi Phi, Cổ Phi Phi vừa thấp giọng cười, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt giận giữ hoặc khinh thường hoặc tò mò. Cô cúi đầu sang nói nhỏ bên tai Tống Bác vài câu, trên mặt Tống Bác nở một nụ cười đầy ẩn ý, mặt Cổ Phi Phi lại đỏ.
Hai người nhẹ nhàng thu dọn sách vở, nắm tay nhau ra khỏi phòng tự học, nhưng không chú ý tới người trong góc phòng kia, Ngô Hàm cũng bắt đầu thu dọn cặp sách.
Cổ Phi Phi và Tống Bác đi vào sân thể dục, tìm một góc kín gió, vừa ngồi xuống, hai người liền vội vã quấn lấy nhau.
Đầu lưỡi bọn họ quyện vào nhau, hai cánh tay không ngừng khám phá thân thể đối phương.
Bọn họ không nghe thấy, ở chỗ trống dưới bậc thang nơi bọn họ ngồi, một người đang nín thở.
Ngô Hàm ngồi bên trong, tay nắm chặt một cây gỗ lớn, nhắm chặt hai mắt, lỗ tai không bỏ sót chút động tĩnh nào bên trên.
Thật lâu sau, từng nhóm sinh viên cười đùa ầm ỹ đi qua sân thể dục. Ngô Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, 10giờ hơn, bọn sinh viên đã trở về phòng.
Một hồi sau động tĩnh phía trên mới ngừng lại.
“Chắc phòng ngủ đã đóng cửa rồi, dù sao cũng không về được nữa, chúng ta đến phòng chiếu phim đi.”
Ngô Hàm lặng lẽ đứng lên, cẩn thận đứng cạnh bậc thang.
“Được, có điều đến lúc đó anh không được làm bậy nha.”
Đúng lúc đó. Ngô Hàm nhảy lên bậc thềm.
Hắn trông thấy đầu tóc ngắn của Tống Bác và vẻ mặt Cổ Phi Phi trong phút chốc trở nên hoảng sợ.
Hắn dồn sức đánh xuống một gậy.
***
Trần Hi đang nhìn vào trong gương cẩn thận trang điểm lại, lúc này có tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Là tớ, Ngô Hàm, có thể vào được không?"
Trần Hi mở khóa cửa, Ngô Hàm mặc y phục diễn bó sát chạy vào nhanh như chớp.
"Xin lỗi, tay áo tớ bị tuột chỉ rồi, giúp tớ khâu lại được không." Ngô Hàm duỗi tay, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới.
"Chỗ nào hả?" Trần Hi vội đi sang: "Chỗ nào bị tuột chỉ?" Cô cúi đầu tìm kiếm trên cổ tay Ngô Hàm.
Bàn tay Ngô Hàm khẽ lật lại, trong lòng bàn tay bất ngờ xuất hiện một miếng băng gạc, lập tức bịt miệng Trần Hi.
Trần Hi lả đi rất nhanh.

Ngô Hàm vác Trần Hi lên vai, mở cửa ra, nhìn xung quanh một chút, đặt Trần Hi lên xe đẩy trước cửa, dùng vải trắng che lại.
Vài phút sau, giữa tiếng vỗ tay hoan hô của toàn hội trường, Ngô Hàm nhanh chóng từ bên phải sân khấu nhảy vào hành lang, chạy nhanh lên lầu 3, vọt vào nhà vệ sinh. Đúng như hắn đã dự kiến, tất cả mọi người ở dưới lầu thưởng thức toàn bộ cao trào của vở kịch, trong phòng vệ sinh không một bóng người.
Hắn cởi bộ đồ diễn bó sát và mặt nạ. Ngực, hai tay và trên đùi đều dùng băng cuốn vải bông thật dày. Hắn đi vào một buồng vệ sinh, dẫm lên ống nước, lấy từ trong thùng nước ra một túi nhựa, gom quần áo bó và mặt nạ cuộn thành một bọc, nhét vào trong túi nhựa, sau khi buộc cẩn thận lại giẫm lên trên ống nước, nhét túi nhựa vào góc thùng nước, ở một nơi sẽ không ảnh hưởng đến vị trí tiếp nước.
Ngay sau đó, hắn kéo vải bông bó trên người, xé thành hai miếng nhỏ, lại vặn vòi nước thấm ướt vải bông, vải bông thật dày biến thành vài cục nhỏ, hắn ném những cục bông và băng dán này vào trong bệ tiểu tiện, xả nước trôi vào cống thoát.
Làm xong hết thảy, hắn lôi từ sau hệ thống sưởi hai khấu thằng đã được chuẩn bị từ trước, đi vào trong gian phòng cuối cùng. Trước tiên hắn trói hai chân mình lại, sau đó tới đầu gối và miệng, rồi lại trói tay mình, sau đó ngồi dưới đất, luồn hai chân qua hai tay, hai tay của y liền có dáng bị trói quặt phía sau. Ngô Hàm chống tay sau lưng lấy vào tường đứng dậy, kề gáy sát một khung cửa gỗ trong phòng. Khi hắn cảm thấy gờ khung cửa đối diện với gáy của mình, hắn liền đưa đầu về phía trước, sau đó đánh mạnh về phía sau. Một vết nứt lập tức xuất hiện sau gáy, máu tươi chảy xuống rất nhanh, cảm thấy đầu váng mắt hoa Ngô Hàm dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận không để cho máu cọ vào vách tường, sau đó nghiêng người ngã xuống mặt sàn của phòng, nhắm hai mắt lại.
"Vậy, ngày đó tôi trông thấy cậu ở câu lạc bộ," Phương Mộc chậm rãi nói: " Là vì cậu đi đến phòng vệ sinh lầu 3 lấy bộ đồ diễn và mặt nạ kia đúng không?"
Ngô Hàm gật đầu.
Mọi việc đã rõ. Hắn ngồi yên lặng trong kịch trường, không phải vì thương tiếc Trần Hi hoặc cảm thấy hối hận, mà là muốn hồi tưởng lại dư vị của màn diễn xuất ngoạn mục ngày hôm ấy.
Hai người yên lặng đối mặt với nhau.
"Cậu vì sao không giết chết tôi?" Phương Mộc đột nhiên hỏi.
"Tôi muốn để dành cậu đến cuối cùng, Phương Mộc thân mến." Hắn nở một nụ cười có thể gọi là thân thiện: "Có kẻ đang không ngừng đoán tâm sự của ta, thế nhưng lại không thể đoán được, trò chơi này mới thật thú vị làm sao. Nhưng nụ cười của hắn thoáng chốc đã biến mất trên mặt không còn tăm hơi: " Nhưng mày đã ngu xuẩn phá hủy trò chơi này, vốn dĩ nó phải có một kết cục hoàn mỹ. Cho nên, Phương Mộc, hiện tại chúng ta chỉ có thể nói lời vĩnh biệt."
Một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng Phương Mộc, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm: chạy mau.
Cậu vừa xoay người định chạy, nhưng không ngờ Ngô Hàm nhặt lên một chân ghế trên mặt đất, ném về hướng Phương Mộc.
Phương Mộc vội vã cúi đầu tránh né, không ngờ Ngô Hàm chỉ đánh lạc hướng cậu, cúi người hướng phía mắt cá chân Phương Mộc đánh tới.
"Rắc!" Phương Mộc nghe rõ ràng thanh âm mắt cá chân của mình bị bẻ gẫy, thân mình cậu xiêu vẹo, Ngô Hàm nhanh chóng đứng dậy, lại vung một gậy, đầu Phương Mộc trúng một gậy thật mạnh, cậu đứng không vững nữa, ngã ngửa trên mặt đất.
Cảm giác đau nhức khiến Phương Mộc suýt bất tỉnh. Trong lúc mắt hoa, cậu mơ hồ cảm thấy Ngô Hàm đưa tay túm lấy áo cậu, kéo cậu tới phòng 352 còn đang bốc cháy. Phương Mộc không giãy dụa trong tuyệt vọng, không có chút tác dụng nào, chỉ đành để Ngô Hàm lôi xềnh xệch tới cửa phòng ngủ.
Ngô Hàm buông tay ra, Phương Mộc ngã thật mạnh xuống đất, vừa định vục dậy lại bị Ngô Hàm dùng chân đạp trên ngực, không thể cựa quậy.
Ngô Hàm lấy từ trong túi áo ra một con dao găm đa năng, Phương Mộc nhận ra đó là lọa dao găm sản xuất tại Thụy Sĩ.
Ngô Hàm mở lưỡi dao ra, tiếp đó đè lên người Phương Mộc, mũi kề sát trên cổ Phương Mộc.
"Nói thật, tôi thật sự không nỡ giết cậu," hắn đột nhiên lại thở dài: " Vốn định tính toán cho cậu sống thêm một quãng thời gian nữa, trò chơi này mới thú vị."
"Mày thật biến thái!" Phương Mộc cực kỳ phẫn nộ mắng.
Ngô Hàm cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười cười. "Biến thái sao?"
"Thực ra cậu cũng giống như tôi thôi." Hắn kề sát dao vào khuôn mặt Phương Mộc: "Cũng nhạy cảm, tự ti."
Phương Mộc ngừng giãy dụa, cậu mở to mắt nhìn Ngô Hàm.
"Đúng vậy, cậu và tôi giống nhau, ngày đó sau khi chúng ta từ cục công an trở về, tôi đã biết." Dao găm của Ngô Hàm vẫn hướng sát cổ Phương Mộc: "Cho nên, trước khi cậu chết tôi mới nói cho cậu toàn bộ bí mật. Cảm ơn tôi đi, chí ít," hắn hướng hai thi thể trong phòng ngủ kia bĩu bĩu môi: "Cậu hẳn là có thể yên lòng mà đi hơn bọn hắn."
"Cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ bắt được mày!"
"Hề hề." Khóe miệng Ngô Hàm lại lộ ra nụ cười thương hại: "Cậu đừng căng thẳng, các cậu đều chết hết, ta nói thế nào chẳng được."
Phía xa xa dần dần truyền đến tiếng xe cứu hỏa và còi cảnh sát.
Hắn lôi từ trong túi áo ra một chai nước khoáng chứa thứ chất lỏng màu đỏ nhạt bên trong.
"Hoàn hảo, để lại một chai, vậy là đủ rồi." Hắn vặn mở nắp bình, giống như dụ đứa nhỏ đi ngủ: "Không nên cử động, sẽ không lâu đâu, loáng cái là xong rồi."
"Không được. . . . . ."
Phương Mộc và Ngô Hàm đồng thời nhìn về phía góc tường. Trong khoảnh khắc đó, Phương Mộc còn tưởng rằng mình gặp ảo giác.
Thế nhưng Tôn Mai thật sự đang cử động.
Sau đó, cô cũng chậm chậm đứng lên.
"Không. . . . . .Không nên. . . . . .Giết người nữa. . . . . ."
Tóc Tôn Mai đã bị đốt cháy rụi hết, trên mặt ngoài bị cháy sém da thịt còn lòi ra, sớm đã không nhìn rõ ngũ quan. Quần áo toàn thân chỉ còn lại từng túm từng túm vẫn còn bốc khói.
Cô bước từng bước tới gần Ngô Hàm, trong miệng thì thào tự nói: "Không nên. . . . . .Không nên giết người nữa. . . . . ."
Ngô Hàm há hốc miệng, nói không nên lời, cơ thịt trên mặt vì hoảng sợ mà vặn vẹo.
Tôn Mai đã bị thiêu đến nhìn không ra hình người hướng về phía y vươn hai tay "Không. . . . . .Không nên. . . . . ."
"Đừng có lại đây!" Ngô Hàm run rẩy nói, đôi mắt vẫn mở trừng trừng đến nỗi như muốn lọt ra khỏi hốc mắt.
"Không nên giết người nữa!"
Tôn Mai đột nhiên phát ra một tiếng thét cực kỳ bi thảm, đánh móc một quyền sau gáy Ngô Hàm.
Ngô Hàm lập tức gục trên mặt đất. Phương Mộc nhân cơ hội đó lăn một vòng, lăn đến bên kia hành lang.
Tôn Mai ra sức ôm chặt Ngô Hàm, Ngô Hàm liều mạng giãy dụa, chất lỏng trong bình nước khoáng hắt vào người hắn.
Bọn họ lăn lộn trên mặt đất, ẩu đả nhau. Tay Ngô Hàm cào cấu loạn trên mặt Tôn Mai, da thịt trên mặt Tôn Mai bị đốt cháy rụng xuống từng mảng từng mảng, thế nhưng tay cô trước sau vẫn ra sức quấn lấy Ngô Hàm.
Khung cửa bị cháy thật lâu cuối cùng đổ sụp xuống, vừa vặn rơi trúng bọn họ, trên người Ngô Hàm lập tức bùng lên ngọn lửa.
"A …………" Ngô Hàm kêu thảm, ngọn lửa trên người lại càng lúc càng lớn.
"Cứu mạng. . . . . . Cứu cứu. . . . . .Ta. . . . . ." Hắn giơ một bàn tay đang bốc cháy hướng về phía Phương Mộc.
Phương Mộc nhìn Ngô Hàm và Tôn Mai đã bị đốt thành một quả cầu lửa, định xông tới nhưng không cách nào động đậy được. Một cơn mê muội kéo tới, Phương Mộc dần mất đi tri giác. . . . . .

Đăng nhận xét

0 Nhận xét