--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc
ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ (Series tâm lý tội phạm)
Tác giả: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Bánh Tiêu, Lưu Hà
Nguồn: Khủng bố hội quán
Tác giả: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Bánh Tiêu, Lưu Hà
Nguồn: Khủng bố hội quán
Chương 3 - Báo ứng
Ngày 12 tháng 9 năm 2011, tại trường trung học số 47 thành phố C phát sinh án mạng. Hiện trường tại phòng học số 204 lớp sơ nhị (4)[*] tầng hai tòa nhà dạy học. Cửa phòng học bằng gỗ thiết kế mở vào bên trong. Trong phòng có 46 bộ bàn ghế gỗ. Nạn nhân Ngụy Minh Quân, nam, 33 tuổi, vị trí tử thi ở tại góc đông bắc phòng học toàn thân trần truồng, tư thế lúc chết quỳ mọp trên mặt đất đầu tây chân đông, gần thi thể có rất nhiều vết máu, phía bên trái có một thùng nhựa màu trắng cỡ trung, chứa 2200 ml chất lỏng, màu nâu đen, qua giám định là máu của nạn nhân. Tứ chi nạn nhân đều bị trói, cổ tay trái bị còng sắt đường kính 6.6cm khóa vào đường ống sưởi sườn phía đông phòng học, cổ tay phải bị xích sắt dài khoảng 1.45m khóa vào tay nắm cửa sau sườn đông bắc phòng học. Hai chân đều bị xích sắt dài khoảng 0.95m khóa lại, rồi nối với một góc của xích sắt dài.
* (Chú thích: Ở Trung Quốc cấp 1 học 6 lớp, cấp 2 và 3 học 3 lớp. Sơ nhị là lớp thứ hai của cấp 2, tương đương với lớp 8 của chúng ta. Còn số 4 trong ngoặc của tác giả là đánh số lớp học của khối lớp 8, ví dụ như bên mình sẽ là 8A4 vậy đó)
Kết quả thu thập, phân tích dấu chân trên sàn và dấu vân tay tại hiện trường xác định ngoại trừ nửa dấu chân máu thu được trong vũng máu trước xác chết ra, không phát hiện manh mối có giá trị nào nữa. Đối với các dấu tay thu được trong phòng học cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Theo kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân hình thể trung bình, thi thể dài 1,76m, tóc dài 5cm. Gáy sưng tấy, tụ máu bầm tím, ấn vào nhạt màu, da đầu bị tổn thương, cổ tay trái có một vết cắt ngang tạo thành vết thương dài 3cm, kiểm tra vết thương trên cổ tay, có thể phát hiện động mạch đã bị đứt ngang. Tay trái có vết máu chảy thành dòng. Qua phân tích kết luận nguyên nhân tử vong là sốc do mất máu, phương thức hạ sát nạn nhân là dùng vật bén nhọn cắt vào động mạch tay cho máu chảy ra, thời gian tử vong là khoảng hơn 2 giờ sáng ngày hôm đó.
Rà soát các dấu vết và vật chứng thu được tại hiện trường không phát hiện hung khí và quần áo nạn nhân, nghi ngờ đã bị hung thủ mang đi. Hành động này của hung thủ với số vật chứng trên tương đối đặc biệt, nghi ngờ có hàm ý sâu xa nào đó.
Xem xét hoàn cảnh tại hiện trường, hai tay nạn nhân đều bị trói, động mạch ở cổ tay bị cắt khiến cho nạn nhân không làm sao thực hiện được hành động giữ chặt vết thương trì hoãn sự mất máu. Trong quá trình bị mất máu nạn nhân không hề kêu cứu (Mặc dù, qua nghiên cứu tình hình tại hiện trường ngày hôm đó có kêu cứu cũng vô ích. Đêm đó nhân viên trực ban Liêu Trung ở trong tình trạng hôn mê, sau khi án mạng phát sinh vẫn chưa khôi phục lại được thần trí. Qua điều tra, trong nước trà Liêu Trung uống đêm đó phát hiện thuốc mê loại mạnh),
Điểm kỳ quái nhất của vụ án mạng này là -- Bài tập toán.
Tại hiện trường phát hiện một cây bút máy (Không mực, ngòi bút có máu đọng), một quyển bài tập toán cấp hai (đã mở ra tới trang 73) cùng với một số tờ giấy trắng A4, nạn nhân trước khi chết tựa hồ như đang tính toán giải tất cả bài tập để tìm đáp án, kết hợp với chiếc hộp được khóa mã phát hiện tại hiện trường, cảnh sát nhận định có thể hành vi kỳ quái của nạn nhân là nhằm thu thập mật mã. Cảnh sát sau khi mở chiếc hộp phát hiện điện thoại di động của nạn nhân (trong trạng thái đang tắt máy). Do đó, cảnh sát suy đoán, mật mã hộp bảo mật chắc hẳn là có liên quan tới đáp án của toàn bộ bài tập trong sách bài tập toán cấp hai, đó là hy vọng duy nhất giúp nạn nhân thoát khỏi tuyệt cảnh, đáng tiếc, việc phá giải mật mã chỉ mới tiến hành được một nửa, chút nguồn sống cuối cùng đã lặng lẽ rút khỏi thân thể ông ta.
Dương Học Vũ đại diện cho phân cục phân tích xây dựng lại hiện trường. Vào 5h chiều ngày hôm trước ngày phát sinh án mạng nạn nhân rời khỏi trường, nhưng vẫn chưa về nhà, cho đến sáng sớm ngày hôm sau thì thi thể được phát hiện. Trong thời gian đó, gia đình nạn nhân từng nhiều lần gọi vào điện thoại di động của ông ta nhưng đều trong trạng thái không liên lạc được.
Dương Học Vũ cho rằng, phương thức hành động của hung thủ là phục ở bên ngoài trường dùng vật cứng nện vào đầu chế ngự nạn nhân Ngụy Minh Quân, rồi sau đó dùng xe máy mang tới hiện trường phát sinh án mạng. Trước đó, hung thủ đã bỏ thuốc mê loại mạnh vào trong nước trà của nhân viên trực ban Liêu Trung. Hệ thống trang thiết bị tại trường trung học số 47 thành phố C tương đối cũ kỹ, vẫn chưa cài đặt Camera theo dõi. Bởi vậy, sau khi Liêu Trung rơi vào tình trạng hôn mê, hung thủ đã dễ dàng mang Ngụy Minh Quân tới phòng học lớp 8 (4) . Hắn cởi bỏ quần áo của Ngụy Minh Quân, trói hai tay nạn nhân lại, rồi bỏ điện thoại di động của ông ta vào hộp mật mã. Sau đó, hung thủ rạch động mạch cổ tay Ngụy Minh Quân, buộc ông ta dùng bút máy chấm máu giải đề bài tập toán để lấy được mật mã hộp bảo mật. Trong lúc Ngụy Minh Quân ra sức giải đề toán cũng đồng thời ấn bừa mật mã hộp bảo mật, nên lưu lại nhiều dấu tay máu. Cuối dùng do mất quá nhiều máu, Ngụy Minh Quân tử vong vào lúc rạng sáng khoảng 2 giờ.
Hiện trường vụ án hiển nhiên không giống với án mạng bình thường, qua đó cảnh sát giải ra động cơ của hung thủ rất nhanh.
Trả thù.
Kết luận này, xuất phát từ chính thân phận đặc thù của nạn nhân.
Nạn nhân Ngụy Minh Quân mặc dù chỉ là một giáo viên toán cấp 2 bình thường, nhưng lại sắp trở thành nhân vật tiêu điểm chú ý của nhân dân thành phố C, nguyên nhân đến từ cái chết của một đứa trẻ 14 tuổi.
Đứa trẻ này tên là Vu Quang là học sinh lớp 8 (4) trường trung học số 47 thành phố C, chủ nhiệm lớp chính là Ngụy Minh Quân. Thành tích học tập của Vu Quang khá kém cỏi, đặc biệt là môn toán, xếp hạng chót là chuyện cơm bữa. Là giáo viên toán kiêm chủ nhiệm lớp Ngụy Minh Quân rất bực tức vì chuyện này, theo lời kể của những học sinh hiểu rõ tình hình, Ngụy Minh Quân thường xuyên gọi Vu Quang trả lời câu hỏi trong giờ toán, trả lời không được, sẽ bắt nó đứng để nghe giảng trong cả tiết học, có mấy lần thậm chí còn dùng tới cả hình phạt về thể xác.
Trong kỳ kiểm tra đầu tháng 9, thành tích của tập thể lớp 8 (4) không tốt, thành tích môn toán lại tệ hại tới mức đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong bảng xếp hạng của khối. Ngụy Minh Quân cảm thấy rất mất mặt, cho rằng Vu Quang kéo cả lớp thụt lùi. Sau một hồi mắng mỏ, Ngụy Minh Quân ném cho Vu Quang một quyển bài tập, yêu cầu nó trong đêm đó làm xong toàn bộ bài tập, nếu không hôm sau đừng có đến trường nữa.
Theo mẹ Vu Quang kể lại, đêm đó thằng bé làm bài tới gần rạng sáng, bố mẹ nhiều lần bảo nó đi ngủ, nó đều cự tuyệt, thằng bé khóc nói, nếu làm không xong quyển bài tập này, thầy chắc chắn sẽ không tha cho nó đâu. 4h sáng, Vu Quang 14 tuổi nhảy từ tầng bảy nhà mình xuống, chết tại chỗ.
Sau khi xảy ra chuyện, bố mẹ Vu Quang nhiều lần tới trường học yêu cầu nhà trường giải thích, sau khi nói chuyện không có kết quả, truyền thông bắt đầu vào cuộc. Trong thời gian này, phần lớn giới truyền thông thành phố đều đưa tin về vụ việc này. Chương trình "Thời sự" kênh tin tức đài truyền hình thành phố C tiến hành cập nhật thông tin liên tục trong ba ngày.
Dưới áp lực của giới truyền thông và dư luận trong công chúng, trường trung học số 47 phải ra quyết định kỷ luật Ngụy Minh Quân: Bãi chức chủ nhiệm lớp, khấu trừ tiền thưởng, hủy bỏ tư cách xem xét xếp loại ưu năm đó, đồng thời tiến hành xử phạt vi phạm hành chính. Tuy nhiên, toàn bộ sự việc này cũng chưa dừng lại ở đó.
Thông tin liên quan đến sự việc sau khi bị truyền lên mạng, đủ những lời chửi rủa, thóa mạ của cư dân mạng ùn ùn đổ về. Ngẫu nhiên mở một trình duyệt web bất kỳ vào công cụ tìm kiếm, gõ từ "Ngụy Minh Quân", đều lập tức xuất hiện hàng loạt những cụm từ: "Giáo viên cầm thú" , "Kẻ cặn bã". Thậm chí có người còn lớn tiếng hô hào đòi Ngụy Minh Quân lấy mạng đền mạng, số lượng người đồng tình cũng không hề ít.
Trong tuần qua, toàn bộ kính cửa sổ nhà Ngụy Minh Quân đều bị đập vỡ, bản thân ông ta cũng nhận được vô số cuộc gọi đe dọa và xỉ vả. Ngụy Minh Quân tự biết mình đuối lý, bởi vậy không dám báo cảnh sát, mà cắn rắng chịu đựng, mong rằng thời gian có thể khiến sự phẫn nộ của công chúng giảm xuống. Song, ông ta không đợi được đến ngày đó.
Căn cứ vào suy đoán động cơ của hung thủ là trả thù này, cảnh sát liền tập trung khoanh vùng đối tượng tình nghi là những người thân của Vu Quang, đồng thời theo tiến hành triệu tập cha của Vu Quang Vu Thiện Bình đến.
Vu Thiện Bình, nam, 42 tuổi, công nhân xưởng bảo trì, sửa chữa ô tô thành phố C. Lúc cảnh sát gọi cho Vũ Thiện Bình, ông đang ở trước cửa trường trung học số 47 châm ngòi đốt pháo, đồng thời giăng biểu ngữ tại hiện trường: "Thiên lý sáng tỏ, ác có ác báo". Sau khi phía nhà trường khuyên can không được đành gọi 110 báo cảnh sát. Đồn cảnh sát gần đó sau khi phái cảnh sát đến, cũng không hề dùng vũ lực ngăn cản hành vi trái phép của Vu Thiện Bình, mà chỉ cảnh cáo bằng miệng qua loa cho xong. Phía nhà trường tỏ vẻ bất mãn, chỉ trích cảnh sát không làm tròn trách nhiệm. Cảnh sát phụ trách chỉ nói một câu: Tâm lý bình thường của con người, có thể thông cảm.
Vu Thiện Bình sau khi nhận được triệu tập của cảnh sát, vẫn đang trong trạng thái tâm lý kích động, luôn miệng lảm nhảm chuyện Ngụy Minh Quân chết là do ông ta đáng bị trừng phạt. Khi bị hỏi về hành tung trong đêm phát sinh án mạng, Vu Thiện Bình khai ở bệnh viện chăm sóc vợ phải nhập viện do bi thương quá độ. Qua điều tra, Vu Thiện Bình khai đúng sự thật. Hơn nữa, qua điều tra tình hình kinh tế và quan hệ xã hội của Vu Thiện Bình, cơ bản có thể loại bỏ khả năng Vu Thiện Bình thuê người giết nạn nhân để trả thù. Đến thời điểm này, đối tượng tình nghi Vu Thiện Bình bị loại trừ.
Phương Mộc cũng cho rằng hung thủ không phải Vu Thiện Bình, xem xét bố trí tại hiện trường, có thể thấy hung thủ ở trong trạng thái tâm lý cực kỳ bình tĩnh để sắp xếp bố trí mọi thứ, nếu là Vu Thiện Bình, e rằng không có kiên nhẫn để Ngụy Minh Quân từ từ chết đi, mà chỉ hận không thể nhanh chóng cầm đao chém lão làm tám khối cho rồi. Bên cạnh đó, nếu hiện trường Dương Học Vũ phân tích xây dựng lại cơ bản ăn khớp với tình huống thật của vụ án, vậy hung thủ phải là một kẻ có suy nghĩ kín kẽ, cẩn thận, xử sự tỉnh táo, tương đối khỏe, có năng lực phản điều tra (làm sai lệch kết quả điều tra), hoàn cảnh kinh tế khá. Mà những đặc điểm này, đều không có ở Vu Thiện Bình.
Kết luận này cũng khiến người ta rất hoài nghi, một kẻ có vẻ như không liên quan đến nạn nhân của vụ án, sao lại lấy "trả thù" làm động cơ giết người chứ?
Chẳng lẽ, đúng là có thứ hiệp khách "Thay trời hành đạo" sao?
Sau khi Phương Mộc lên tiếng, cuộc họp phân tích tình tiết vụ án rơi vào một bầu không khí im lặng. Không ít người ngẩng đầu len lén liếc nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt có hiếu kỳ, cũng có cả ngờ vực. Phương Mộc hiểu rõ, đó không phải vì phân tích vừa rồi của cậu, mà là vì vào xế chiều hôm phát sinh án mạng cậu đã cầu hôn một cô gái có vấn đề sắp bị tống vào trại cải tạo.
Liêu Á Phàm đương nhiên không bị đưa đi lao động cải tạo, đó là nhờ có lời khẩn cầu của Phương Mộc, đồng thời Biên Bình cũng dùng ảnh hưởng và quan hệ của mình can thiệp giúp. Sỹ quan họ Trần bị đánh mặc dù miễn cưỡng đồng ý không truy cứu, nhưng ông ta hiển nhiên càng rất tò tò đối về mối quan hệ giữa Phương Mộc và cô gái, đi khắp nơi tìm hiểu nhân thân của Liêu Á Phàm. Kết quả, chưa tới nửa ngày, cả phân cục đã biết tin lạ này.
Trong đó đương nhiên có cả Mễ Nam.
Trong suốt cuộc họp phân tích tình tiết vụ án, Mễ Nam từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, lúi húi viết viết vẽ vẽ vào sổ tay. Mấy lần Phương Mộc liếc nhìn sang phía cô, nhưng không nhận được ánh mắt đáp trả. Lúc được hỏi về tình hình phân tích dấu chân, cô chỉ trả lời góc dấu chân thu được tại hiện trường mờ nhạt, vẫn cần thêm thời gian phân tích, sau đó không nói gì nữa.
Sau khi tan họp, Phương Mộc cố ý đi ra cuối cùng, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã không thấy tăm hơi Mễ Nam. Phương Mộc đứng ở cửa phòng hội nghị nhìn quanh hồi lâu, vẫn không thấy cô đâu đành phải rầu rĩ đi ra cửa.
Phương Mộc đi tới bãi đỗ xe, sau khi lên xe vừa định khởi động máy, cửa sau lại bất ngờ bị mở ra. Phương Mộc nhìn qua kính chiếu hậu, Mễ Nam xách một túi đồ lớn căng phồng ném ở chỗ ngồi phía sau, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Lái xe đi, đến nhà anh."
Chẳng biết tại sao, trong lòng Phương Mộc bỗng chốc ấm áp hơn nhiều, cũng vì thế mà cảm giác khó xử lại càng mãnh liệt.
"Đó. . . . . Đó là gì?"
"Quần áo." Mễ Nam vẫn không nhìn Phương Mộc, chỉ nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
"Không phải mang cho Hình Lộ sao?"
"Cho cô bé mặc trước."
"Cô bé" này là ai, không cần nói cũng biết.
Phương Mộc muốn nói lời cám ơn với cô, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nói ra được, chỉ đành vỗ vỗ vào ghế phụ: "Ngồi phía trước đi."
Mễ Nam không nói gì, vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Mộc cụp mắt, khởi động xe.
Gian phòng rất tối, tràn ngập một loại mùi vị kỳ quái, nếu tinh có thể nhận biết, có mùi thuốc lá đốt rồi, mùi bia cùng với mùi nước hoa rẻ tiền. Phương Mộc đưa Mễ Nam vào phòng khách, thò tay bật đèn, tiện thể nhìn sơ qua bên trong vô cùng lộn xộn.
Mễ Nam mặt không đổi sắc quét mắt nhìn bao bì thức ăn vặt, đầu mẩu thuốc lá, quần áo bẩn vứt ngổn ngang đầy đất, lại ngẩng đầu nhìn Phương Mộc. Phương Mộc nặn ra một nụ cười, nhấc chân đến phòng bếp mở cửa sổ cho thoáng. Mới vừa cất bước, liền giẫm phải một lon bia. Tiếng rốp chói tai vang lên khiến cho tiếng nói chuyện oang oang trong phòng ngủ bỗng im bặt, liền sau đó, cửa phòng ngủ đang đóng chặt hé ra một chút, người bên trong sau khi nhìn thoáng qua phòng khách, lại sập cửa phòng, tiếng cười nói chẳng nể nang ai lại vang lên ầm ỹ.
Mễ Nam lấy từ trong nhà vệ sinh ra cây chổi, không nói một lời bắt đầu dọn dẹp lại phòng khách. Phương Mộc đứng một hồi, đi tìm một cái giẻ lau, bắt đầu lau cái bàn đầy vỏ hạt dưa. Mới vừa lau được vài cái, đã bị Mễ Nam giật lấy, sau khi nhanh nhẹn lau khô cái bàn, Mễ Nam mang quần áo đến đặt trên bàn, cầm chiếc túi rỗng nhét vào tay Phương Mộc, chỉ chỉ quần áo bẩn trên mặt đất.
Phương Mộc ngạc nhiên: "Là sao?"
"Ném đi!"
Phương Mộc nhìn sắc mặt Mễ Nam, không dám nói nhiều nữa, cung cúc cầm quần áo Liêu Á Phàm thay ra nhét vào túi, ném ra cửa.
Mễ Nam tiếp tục dọn dẹp lại phòng, tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc phòng khách liền sáng sủa hẳn lên. Làm xong việc, cô lại lấy thực phẩm từ trong tủ lạnh ra, bắt đầy cặm cụi nấu cơm. Phương Mộc cảm giác tay chân mình quá thừa thãi, mấy lần định bắt chuyện với Mễ Nam nhưng đối phương chẳng để ý tới cậu chút nào, Phương Mộc bất đắc dĩ đành phải ngồi bên cạnh bàn, rầu rĩ hút thuốc.
Mùi thơm của thức ăn chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp phòng khách. Phương Mộc hít hít mũi, nửa dựa ở bên cửa phòng bếp, vừa hút thuốc vừa nhìn Mễ Nam. Cô không mang tạp dề, tóc tết đuôi ngựa, cột cao phía sau đầu. Công việc hiện tại khiến cho sắc mặt Mễ Nam ửng đỏ, trên chóp mũi dính chút mồ hôi. Cô nhận thấy ánh mắt của Phương Mộc đang nhìn mình, tay chân có hơi căng cứng một chút, nhưng trước sau vẫn cự tuyệt ánh mắt của Phương Mộc. Mặc dù vậy, Phương Mộc đứng trong phòng bếp giữa sương mù mà mùi vị thức ăn hòa quyện vào nhau cảm giác hơi hồi hộp, tựa hồ như mình là một ông chồng lười nhác, cố gắng lấy lòng bà vợ đang cáu kỉnh.
Thình lình, cửa phòng ngủ xạch một tiếng bị giật ra, ngay sau đó, Liêu Á Phàm cầm điện thoại di động lê dép lẹt xẹt đi ra.
Cô không thèm liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái, đi thẳng tới trước tủ lạnh, lấy ra một lon bia, giựt nắp, ngửa cổ uống. Phương Mộc lập tức quay đi, vì trên người Liêu Á Phàm mặc độc một cái áo sơ mi cảnh sát, nửa dưới chỉ có một cái quần lót.
Uống một hơi hết hơn nửa lon, Liêu Á Phàm ợ một cái, rồi đặt mông ngồi bên cạnh bàn ăn, tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá của Phương Mộc, châm một điếu, phun mây nhả khói.
Phương Mộc cau mày, đưa tay đẩy quần áo trên bàn, ý bảo cô mặc quần áo đàng hoàng vào. Liêu Á Phàm chỉ liếc xéo khóe mắt qua, móc từ trong túi áo sơ mi ra một tờ giấy.
"Tôi mua đồ ở siêu thị dưới lầu." Cô lạnh lùng nói: "Còn chưa trả tiền đâu -- cắm một bộ đồng phục của chú."
Phương Mộc nhận tờ giấy, nhìn lướt qua con số phía trên, ừm một tiếng, nhét vào trong túi áo.
"Còn nữa, di động của tôi chưa thanh toán cước, đưa cho tôi ít tiền."
Phương Mộc thoáng nhìn Liêu Á Phàm, đối phương dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại cậu. Vài giây sau, Phương Mộc cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Thay quần áo đi."
Liêu Á Phàm "hứ" một tiếng: "Quần áo cũ rích lại quê mùa như vậy, ai thèm mặc? Quần áo của tôi đâu?"
Phương Mộc chỉ chỉ túi lưới ngoài cửa: "Ném đi rồi, vừa bẩn vừa. . . . . ."
"Chó chết!" Liêu Á Phàm đột nhiên nổi điên: "Ai cho chú ném đi!"
Lúc này, trong bếp đột nhiên vang lên tiếng "xoảng", tựa hồ như chiếc chảo bị quăng mạnh xuống bếp.
Liêu Á Phàm lại hùng hồ xông tới, lướt đến cửa phòng bếp, vừa hút thuốc vừa soi mói nhìn Mễ Nam, thoáng chốc, cô quay đầu đối mặt với Phương Mộc, trong ánh mắt tràn đầy chế giễu: "Con ngựa cái của chú hả? Dáng người không tồi nha."
Mễ Nam ra sức nhìn chằm chằm chiếc chảo trước mắt, bàn sản trong tay cơ hồ muốn ấn xuống thành vết. Đột nhiên, cô đặt chảo trên bếp, khi xoay người lại, nét mặt đã đổi thành nụ cười thản nhiên.
"Ăn cơm thôi."
Đây là bữa cơm buồn chán nhất trong trí nhớ Phương Mộc. Ba người ngồi quây trước bàn, không ai nói với ai câu nào. Liêu Á Phàm vắt một chân lên ghế, không chút nể nang nhai chóp chép, xương cá phun đầy bàn. Mễ Nam thì cúi đầu, và từng miếng cơm nhỏ. Phương Mộc nhét qua loa đồ ăn vào miệng, cuối cùng không cẩn thận nhai phải miếng hồi hương (hoa hồi), hoàn toàn không còn cảm nhận nổi khẩu vị món ăn nữa.
Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Liêu Á Phàm gạt cái bát ra, chui thẳng lên sofa, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV tiết mục tìm bạn trăm năm, thỉnh thoảng lại phá lên cười ha hả.
Mễ Nam gom bát rác vào trong phòng bếp, liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái, ý bảo anh cùng lại chỗ mình.
Đóng kỹ cửa phòng bếp, Mễ Nam vẫn không nói gì, mở vòi nước, bắt đầu rửa bát.
Phương Mộc gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "Vừa rồi. . . . . .Chuyện kia. . . . . .Em đừng để ý. . . . . ."
"Không sao." Mễ Nam ngắt lời Phương Mộc: "Anh dự định cứ để cô ấy ở lại đây sao?"
"Ừ." Phương Mộc thật thà trả lời: "Con bé cũng không có nơi nào khác để đi."
Mễ Nam đặt một cái bát đã rửa xong lên trên bàn, nhìn Phương Mộc, hỏi: "Anh giải thích thế nào với ba mẹ mình?"
"Tạm thời chưa cần giải thích." Phương Mộc thở dài: "Ba mẹ anh đi Hàn Quốc rồi, chăm chị họ anh -- Chị ấy vừa sinh em bé."
Mễ Nam ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chăm chú tập trung rửa chén. Sau khi rửa xong, cô cẩn thận rửa tay thật sạch, xoay người, vừa vẩy bọt nước, vừa nhìn Phương Mộc, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Phương Mộc bối rối khẽ cười cậu biết rõ nghi vấn của Mễ Nam, lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Rốt cuộc Mễ Nam nhịn không được, thấp giọng hỏi: "Cô ấy. . . . . .Thật sự là Liêu Á Phàm kia sao?"
"Phải."
"Vậy. . . . . ." Mễ Nam thoáng do dự: "Trước kia cô ấy. . . . . ."
"Con bé trước kia không như thế này đâu." Ngữ khí Phương Mộc chợt trầm xuống: "Hoàn toàn không phải."
"Hử?" Mễ Nam kéo một cái ghế qua ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Phương Mộc nói: "Kể cho em nghe một chút đi."
Đêm đầu thu, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, trên kính cửa sổ đọng đầy những làn hơi nước nhàn nhạt. Trong căn nhà kiểu cũ này, ba người, hai không gian, ngăn cách giữa họ không chỉ là một bức tường, một cánh cửa. Bết kể hiện thực hay quá khứ bây giờ, luôn luôn có vài thứ khiến người ta khó có thể đối mặt hoặc không muốn nhớ tới. Song những vết tích này vẫn luôn luôn tồn tại: Thoáng cái đã không còn sinh mệnh; tuổi thanh xuân chấm dứt; Mối tình đầu chưa từng bày tỏ; Điếu thuốc lá cả đời không làm sao bỏ hẳn. Nói chuyện đạo lý trong hoàn cảnh như vậy thật quá gian nan, thỉnh thoảng, ngay cả chính người kể cũng không làm sao giải thích được vì sao lại lựa chọn như vậy.
Mễ Nam thở dài một hơi, liền sau đó lại im lặng thật lâu.
Một lúc sau, Mễ Nam đứng dậy, thấp giọng nói: "Em đi đây."
Phương Mộc dúi tắt đầu lọc: "Anh đưa em về."
"Không cần." Mễ Nam nhìn Liêu Á Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm vào TV, lại nhìn Phương Mộc, chừng nửa phút sau, cô cụp mắt xuống: "Có gì em có thể giúp được, cứ nói cho em biết."
Phương Mộc không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Đêm khuya hai người không ngủ được.
Trong phòng ngủ, Liêu Á Phàm vẫn đang lớn tiếng buôn dưa lê trên điện thoại.
Phương Mộc không có tâm trạng đi tìm hiểu việc riêng của Liêu Á Phàm, thậm chí không muốn biết trong vài năm cô mất tích này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì – thời gian để hối hận, không bằng để dành nghĩ tới tương lai.
Nhưng mà, tương lai rốt cục sẽ ra sao?
Chúng ta kết hôn đi.
Phương Mộc nằm trên sofa trong phòng khách, lăn qua lăn lại nhấm nuốt những chữ này, không khỏi tự cười khan.
Tại sao lại nói câu này? Lòng trắc ẩn? Chuộc tội? Trách nhiệm? Hay là gì khác?
Phương Mộc không muốn nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Song, tiếng nói cười trong phòng ngủ lại truyền vào trong tai mỗi lúc một rõ hơn.
Bây giờ, hẳn là cô ấy đang rất vui vẻ, chỗ ở an toàn, kinh tế ổn định, cùng với một người đàn ông nguyện ý chấp nhận quá khứ của cô, gánh vác tương lai của cô.
Tương lai.
Từ này, chưa bao giờ từng nghiêm trọng với cậu như thế.
Đang lúc miên man suy nghĩ, kim đồng hồ đã chỉ 1h sáng, nhưng Liêu Á Phàm tựa hồ như không hề buồn ngủ, trước sau vẫn huyên thuyên trò truyện không ngừng. Phương Mộc suy nghĩ một chút, xoay người bước xuống ghế, gõ cửa phòng ngủ: "Ngủ sớm chút đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Giọng Liêu Á Phàm hơi khựng lại một chút, liền đó, lại vang lên cao vút: "Chúng tao đã lấy lại được chứng minh thư, hộ khẩu. . . . . ."
Phương Mộc thở dài một tiếng, lại gõ cửa nói: "Cháu còn phải đi gặp chị cả Triệu, chị ấy vẫn một mực tìm cháu đó. . . . . ."
Tiếng ồn áo cực lớn trong phòng ngủ bỗng im bặt.
* (Chú thích: Ở Trung Quốc cấp 1 học 6 lớp, cấp 2 và 3 học 3 lớp. Sơ nhị là lớp thứ hai của cấp 2, tương đương với lớp 8 của chúng ta. Còn số 4 trong ngoặc của tác giả là đánh số lớp học của khối lớp 8, ví dụ như bên mình sẽ là 8A4 vậy đó)
Kết quả thu thập, phân tích dấu chân trên sàn và dấu vân tay tại hiện trường xác định ngoại trừ nửa dấu chân máu thu được trong vũng máu trước xác chết ra, không phát hiện manh mối có giá trị nào nữa. Đối với các dấu tay thu được trong phòng học cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Theo kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân hình thể trung bình, thi thể dài 1,76m, tóc dài 5cm. Gáy sưng tấy, tụ máu bầm tím, ấn vào nhạt màu, da đầu bị tổn thương, cổ tay trái có một vết cắt ngang tạo thành vết thương dài 3cm, kiểm tra vết thương trên cổ tay, có thể phát hiện động mạch đã bị đứt ngang. Tay trái có vết máu chảy thành dòng. Qua phân tích kết luận nguyên nhân tử vong là sốc do mất máu, phương thức hạ sát nạn nhân là dùng vật bén nhọn cắt vào động mạch tay cho máu chảy ra, thời gian tử vong là khoảng hơn 2 giờ sáng ngày hôm đó.
Rà soát các dấu vết và vật chứng thu được tại hiện trường không phát hiện hung khí và quần áo nạn nhân, nghi ngờ đã bị hung thủ mang đi. Hành động này của hung thủ với số vật chứng trên tương đối đặc biệt, nghi ngờ có hàm ý sâu xa nào đó.
Xem xét hoàn cảnh tại hiện trường, hai tay nạn nhân đều bị trói, động mạch ở cổ tay bị cắt khiến cho nạn nhân không làm sao thực hiện được hành động giữ chặt vết thương trì hoãn sự mất máu. Trong quá trình bị mất máu nạn nhân không hề kêu cứu (Mặc dù, qua nghiên cứu tình hình tại hiện trường ngày hôm đó có kêu cứu cũng vô ích. Đêm đó nhân viên trực ban Liêu Trung ở trong tình trạng hôn mê, sau khi án mạng phát sinh vẫn chưa khôi phục lại được thần trí. Qua điều tra, trong nước trà Liêu Trung uống đêm đó phát hiện thuốc mê loại mạnh),
Điểm kỳ quái nhất của vụ án mạng này là -- Bài tập toán.
Tại hiện trường phát hiện một cây bút máy (Không mực, ngòi bút có máu đọng), một quyển bài tập toán cấp hai (đã mở ra tới trang 73) cùng với một số tờ giấy trắng A4, nạn nhân trước khi chết tựa hồ như đang tính toán giải tất cả bài tập để tìm đáp án, kết hợp với chiếc hộp được khóa mã phát hiện tại hiện trường, cảnh sát nhận định có thể hành vi kỳ quái của nạn nhân là nhằm thu thập mật mã. Cảnh sát sau khi mở chiếc hộp phát hiện điện thoại di động của nạn nhân (trong trạng thái đang tắt máy). Do đó, cảnh sát suy đoán, mật mã hộp bảo mật chắc hẳn là có liên quan tới đáp án của toàn bộ bài tập trong sách bài tập toán cấp hai, đó là hy vọng duy nhất giúp nạn nhân thoát khỏi tuyệt cảnh, đáng tiếc, việc phá giải mật mã chỉ mới tiến hành được một nửa, chút nguồn sống cuối cùng đã lặng lẽ rút khỏi thân thể ông ta.
Dương Học Vũ đại diện cho phân cục phân tích xây dựng lại hiện trường. Vào 5h chiều ngày hôm trước ngày phát sinh án mạng nạn nhân rời khỏi trường, nhưng vẫn chưa về nhà, cho đến sáng sớm ngày hôm sau thì thi thể được phát hiện. Trong thời gian đó, gia đình nạn nhân từng nhiều lần gọi vào điện thoại di động của ông ta nhưng đều trong trạng thái không liên lạc được.
Dương Học Vũ cho rằng, phương thức hành động của hung thủ là phục ở bên ngoài trường dùng vật cứng nện vào đầu chế ngự nạn nhân Ngụy Minh Quân, rồi sau đó dùng xe máy mang tới hiện trường phát sinh án mạng. Trước đó, hung thủ đã bỏ thuốc mê loại mạnh vào trong nước trà của nhân viên trực ban Liêu Trung. Hệ thống trang thiết bị tại trường trung học số 47 thành phố C tương đối cũ kỹ, vẫn chưa cài đặt Camera theo dõi. Bởi vậy, sau khi Liêu Trung rơi vào tình trạng hôn mê, hung thủ đã dễ dàng mang Ngụy Minh Quân tới phòng học lớp 8 (4) . Hắn cởi bỏ quần áo của Ngụy Minh Quân, trói hai tay nạn nhân lại, rồi bỏ điện thoại di động của ông ta vào hộp mật mã. Sau đó, hung thủ rạch động mạch cổ tay Ngụy Minh Quân, buộc ông ta dùng bút máy chấm máu giải đề bài tập toán để lấy được mật mã hộp bảo mật. Trong lúc Ngụy Minh Quân ra sức giải đề toán cũng đồng thời ấn bừa mật mã hộp bảo mật, nên lưu lại nhiều dấu tay máu. Cuối dùng do mất quá nhiều máu, Ngụy Minh Quân tử vong vào lúc rạng sáng khoảng 2 giờ.
Hiện trường vụ án hiển nhiên không giống với án mạng bình thường, qua đó cảnh sát giải ra động cơ của hung thủ rất nhanh.
Trả thù.
Kết luận này, xuất phát từ chính thân phận đặc thù của nạn nhân.
Nạn nhân Ngụy Minh Quân mặc dù chỉ là một giáo viên toán cấp 2 bình thường, nhưng lại sắp trở thành nhân vật tiêu điểm chú ý của nhân dân thành phố C, nguyên nhân đến từ cái chết của một đứa trẻ 14 tuổi.
Đứa trẻ này tên là Vu Quang là học sinh lớp 8 (4) trường trung học số 47 thành phố C, chủ nhiệm lớp chính là Ngụy Minh Quân. Thành tích học tập của Vu Quang khá kém cỏi, đặc biệt là môn toán, xếp hạng chót là chuyện cơm bữa. Là giáo viên toán kiêm chủ nhiệm lớp Ngụy Minh Quân rất bực tức vì chuyện này, theo lời kể của những học sinh hiểu rõ tình hình, Ngụy Minh Quân thường xuyên gọi Vu Quang trả lời câu hỏi trong giờ toán, trả lời không được, sẽ bắt nó đứng để nghe giảng trong cả tiết học, có mấy lần thậm chí còn dùng tới cả hình phạt về thể xác.
Trong kỳ kiểm tra đầu tháng 9, thành tích của tập thể lớp 8 (4) không tốt, thành tích môn toán lại tệ hại tới mức đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong bảng xếp hạng của khối. Ngụy Minh Quân cảm thấy rất mất mặt, cho rằng Vu Quang kéo cả lớp thụt lùi. Sau một hồi mắng mỏ, Ngụy Minh Quân ném cho Vu Quang một quyển bài tập, yêu cầu nó trong đêm đó làm xong toàn bộ bài tập, nếu không hôm sau đừng có đến trường nữa.
Theo mẹ Vu Quang kể lại, đêm đó thằng bé làm bài tới gần rạng sáng, bố mẹ nhiều lần bảo nó đi ngủ, nó đều cự tuyệt, thằng bé khóc nói, nếu làm không xong quyển bài tập này, thầy chắc chắn sẽ không tha cho nó đâu. 4h sáng, Vu Quang 14 tuổi nhảy từ tầng bảy nhà mình xuống, chết tại chỗ.
Sau khi xảy ra chuyện, bố mẹ Vu Quang nhiều lần tới trường học yêu cầu nhà trường giải thích, sau khi nói chuyện không có kết quả, truyền thông bắt đầu vào cuộc. Trong thời gian này, phần lớn giới truyền thông thành phố đều đưa tin về vụ việc này. Chương trình "Thời sự" kênh tin tức đài truyền hình thành phố C tiến hành cập nhật thông tin liên tục trong ba ngày.
Dưới áp lực của giới truyền thông và dư luận trong công chúng, trường trung học số 47 phải ra quyết định kỷ luật Ngụy Minh Quân: Bãi chức chủ nhiệm lớp, khấu trừ tiền thưởng, hủy bỏ tư cách xem xét xếp loại ưu năm đó, đồng thời tiến hành xử phạt vi phạm hành chính. Tuy nhiên, toàn bộ sự việc này cũng chưa dừng lại ở đó.
Thông tin liên quan đến sự việc sau khi bị truyền lên mạng, đủ những lời chửi rủa, thóa mạ của cư dân mạng ùn ùn đổ về. Ngẫu nhiên mở một trình duyệt web bất kỳ vào công cụ tìm kiếm, gõ từ "Ngụy Minh Quân", đều lập tức xuất hiện hàng loạt những cụm từ: "Giáo viên cầm thú" , "Kẻ cặn bã". Thậm chí có người còn lớn tiếng hô hào đòi Ngụy Minh Quân lấy mạng đền mạng, số lượng người đồng tình cũng không hề ít.
Trong tuần qua, toàn bộ kính cửa sổ nhà Ngụy Minh Quân đều bị đập vỡ, bản thân ông ta cũng nhận được vô số cuộc gọi đe dọa và xỉ vả. Ngụy Minh Quân tự biết mình đuối lý, bởi vậy không dám báo cảnh sát, mà cắn rắng chịu đựng, mong rằng thời gian có thể khiến sự phẫn nộ của công chúng giảm xuống. Song, ông ta không đợi được đến ngày đó.
Căn cứ vào suy đoán động cơ của hung thủ là trả thù này, cảnh sát liền tập trung khoanh vùng đối tượng tình nghi là những người thân của Vu Quang, đồng thời theo tiến hành triệu tập cha của Vu Quang Vu Thiện Bình đến.
Vu Thiện Bình, nam, 42 tuổi, công nhân xưởng bảo trì, sửa chữa ô tô thành phố C. Lúc cảnh sát gọi cho Vũ Thiện Bình, ông đang ở trước cửa trường trung học số 47 châm ngòi đốt pháo, đồng thời giăng biểu ngữ tại hiện trường: "Thiên lý sáng tỏ, ác có ác báo". Sau khi phía nhà trường khuyên can không được đành gọi 110 báo cảnh sát. Đồn cảnh sát gần đó sau khi phái cảnh sát đến, cũng không hề dùng vũ lực ngăn cản hành vi trái phép của Vu Thiện Bình, mà chỉ cảnh cáo bằng miệng qua loa cho xong. Phía nhà trường tỏ vẻ bất mãn, chỉ trích cảnh sát không làm tròn trách nhiệm. Cảnh sát phụ trách chỉ nói một câu: Tâm lý bình thường của con người, có thể thông cảm.
Vu Thiện Bình sau khi nhận được triệu tập của cảnh sát, vẫn đang trong trạng thái tâm lý kích động, luôn miệng lảm nhảm chuyện Ngụy Minh Quân chết là do ông ta đáng bị trừng phạt. Khi bị hỏi về hành tung trong đêm phát sinh án mạng, Vu Thiện Bình khai ở bệnh viện chăm sóc vợ phải nhập viện do bi thương quá độ. Qua điều tra, Vu Thiện Bình khai đúng sự thật. Hơn nữa, qua điều tra tình hình kinh tế và quan hệ xã hội của Vu Thiện Bình, cơ bản có thể loại bỏ khả năng Vu Thiện Bình thuê người giết nạn nhân để trả thù. Đến thời điểm này, đối tượng tình nghi Vu Thiện Bình bị loại trừ.
Phương Mộc cũng cho rằng hung thủ không phải Vu Thiện Bình, xem xét bố trí tại hiện trường, có thể thấy hung thủ ở trong trạng thái tâm lý cực kỳ bình tĩnh để sắp xếp bố trí mọi thứ, nếu là Vu Thiện Bình, e rằng không có kiên nhẫn để Ngụy Minh Quân từ từ chết đi, mà chỉ hận không thể nhanh chóng cầm đao chém lão làm tám khối cho rồi. Bên cạnh đó, nếu hiện trường Dương Học Vũ phân tích xây dựng lại cơ bản ăn khớp với tình huống thật của vụ án, vậy hung thủ phải là một kẻ có suy nghĩ kín kẽ, cẩn thận, xử sự tỉnh táo, tương đối khỏe, có năng lực phản điều tra (làm sai lệch kết quả điều tra), hoàn cảnh kinh tế khá. Mà những đặc điểm này, đều không có ở Vu Thiện Bình.
Kết luận này cũng khiến người ta rất hoài nghi, một kẻ có vẻ như không liên quan đến nạn nhân của vụ án, sao lại lấy "trả thù" làm động cơ giết người chứ?
Chẳng lẽ, đúng là có thứ hiệp khách "Thay trời hành đạo" sao?
Sau khi Phương Mộc lên tiếng, cuộc họp phân tích tình tiết vụ án rơi vào một bầu không khí im lặng. Không ít người ngẩng đầu len lén liếc nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt có hiếu kỳ, cũng có cả ngờ vực. Phương Mộc hiểu rõ, đó không phải vì phân tích vừa rồi của cậu, mà là vì vào xế chiều hôm phát sinh án mạng cậu đã cầu hôn một cô gái có vấn đề sắp bị tống vào trại cải tạo.
Liêu Á Phàm đương nhiên không bị đưa đi lao động cải tạo, đó là nhờ có lời khẩn cầu của Phương Mộc, đồng thời Biên Bình cũng dùng ảnh hưởng và quan hệ của mình can thiệp giúp. Sỹ quan họ Trần bị đánh mặc dù miễn cưỡng đồng ý không truy cứu, nhưng ông ta hiển nhiên càng rất tò tò đối về mối quan hệ giữa Phương Mộc và cô gái, đi khắp nơi tìm hiểu nhân thân của Liêu Á Phàm. Kết quả, chưa tới nửa ngày, cả phân cục đã biết tin lạ này.
Trong đó đương nhiên có cả Mễ Nam.
Trong suốt cuộc họp phân tích tình tiết vụ án, Mễ Nam từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, lúi húi viết viết vẽ vẽ vào sổ tay. Mấy lần Phương Mộc liếc nhìn sang phía cô, nhưng không nhận được ánh mắt đáp trả. Lúc được hỏi về tình hình phân tích dấu chân, cô chỉ trả lời góc dấu chân thu được tại hiện trường mờ nhạt, vẫn cần thêm thời gian phân tích, sau đó không nói gì nữa.
Sau khi tan họp, Phương Mộc cố ý đi ra cuối cùng, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã không thấy tăm hơi Mễ Nam. Phương Mộc đứng ở cửa phòng hội nghị nhìn quanh hồi lâu, vẫn không thấy cô đâu đành phải rầu rĩ đi ra cửa.
Phương Mộc đi tới bãi đỗ xe, sau khi lên xe vừa định khởi động máy, cửa sau lại bất ngờ bị mở ra. Phương Mộc nhìn qua kính chiếu hậu, Mễ Nam xách một túi đồ lớn căng phồng ném ở chỗ ngồi phía sau, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Lái xe đi, đến nhà anh."
Chẳng biết tại sao, trong lòng Phương Mộc bỗng chốc ấm áp hơn nhiều, cũng vì thế mà cảm giác khó xử lại càng mãnh liệt.
"Đó. . . . . Đó là gì?"
"Quần áo." Mễ Nam vẫn không nhìn Phương Mộc, chỉ nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
"Không phải mang cho Hình Lộ sao?"
"Cho cô bé mặc trước."
"Cô bé" này là ai, không cần nói cũng biết.
Phương Mộc muốn nói lời cám ơn với cô, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nói ra được, chỉ đành vỗ vỗ vào ghế phụ: "Ngồi phía trước đi."
Mễ Nam không nói gì, vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Mộc cụp mắt, khởi động xe.
Gian phòng rất tối, tràn ngập một loại mùi vị kỳ quái, nếu tinh có thể nhận biết, có mùi thuốc lá đốt rồi, mùi bia cùng với mùi nước hoa rẻ tiền. Phương Mộc đưa Mễ Nam vào phòng khách, thò tay bật đèn, tiện thể nhìn sơ qua bên trong vô cùng lộn xộn.
Mễ Nam mặt không đổi sắc quét mắt nhìn bao bì thức ăn vặt, đầu mẩu thuốc lá, quần áo bẩn vứt ngổn ngang đầy đất, lại ngẩng đầu nhìn Phương Mộc. Phương Mộc nặn ra một nụ cười, nhấc chân đến phòng bếp mở cửa sổ cho thoáng. Mới vừa cất bước, liền giẫm phải một lon bia. Tiếng rốp chói tai vang lên khiến cho tiếng nói chuyện oang oang trong phòng ngủ bỗng im bặt, liền sau đó, cửa phòng ngủ đang đóng chặt hé ra một chút, người bên trong sau khi nhìn thoáng qua phòng khách, lại sập cửa phòng, tiếng cười nói chẳng nể nang ai lại vang lên ầm ỹ.
Mễ Nam lấy từ trong nhà vệ sinh ra cây chổi, không nói một lời bắt đầu dọn dẹp lại phòng khách. Phương Mộc đứng một hồi, đi tìm một cái giẻ lau, bắt đầu lau cái bàn đầy vỏ hạt dưa. Mới vừa lau được vài cái, đã bị Mễ Nam giật lấy, sau khi nhanh nhẹn lau khô cái bàn, Mễ Nam mang quần áo đến đặt trên bàn, cầm chiếc túi rỗng nhét vào tay Phương Mộc, chỉ chỉ quần áo bẩn trên mặt đất.
Phương Mộc ngạc nhiên: "Là sao?"
"Ném đi!"
Phương Mộc nhìn sắc mặt Mễ Nam, không dám nói nhiều nữa, cung cúc cầm quần áo Liêu Á Phàm thay ra nhét vào túi, ném ra cửa.
Mễ Nam tiếp tục dọn dẹp lại phòng, tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc phòng khách liền sáng sủa hẳn lên. Làm xong việc, cô lại lấy thực phẩm từ trong tủ lạnh ra, bắt đầy cặm cụi nấu cơm. Phương Mộc cảm giác tay chân mình quá thừa thãi, mấy lần định bắt chuyện với Mễ Nam nhưng đối phương chẳng để ý tới cậu chút nào, Phương Mộc bất đắc dĩ đành phải ngồi bên cạnh bàn, rầu rĩ hút thuốc.
Mùi thơm của thức ăn chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp phòng khách. Phương Mộc hít hít mũi, nửa dựa ở bên cửa phòng bếp, vừa hút thuốc vừa nhìn Mễ Nam. Cô không mang tạp dề, tóc tết đuôi ngựa, cột cao phía sau đầu. Công việc hiện tại khiến cho sắc mặt Mễ Nam ửng đỏ, trên chóp mũi dính chút mồ hôi. Cô nhận thấy ánh mắt của Phương Mộc đang nhìn mình, tay chân có hơi căng cứng một chút, nhưng trước sau vẫn cự tuyệt ánh mắt của Phương Mộc. Mặc dù vậy, Phương Mộc đứng trong phòng bếp giữa sương mù mà mùi vị thức ăn hòa quyện vào nhau cảm giác hơi hồi hộp, tựa hồ như mình là một ông chồng lười nhác, cố gắng lấy lòng bà vợ đang cáu kỉnh.
Thình lình, cửa phòng ngủ xạch một tiếng bị giật ra, ngay sau đó, Liêu Á Phàm cầm điện thoại di động lê dép lẹt xẹt đi ra.
Cô không thèm liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái, đi thẳng tới trước tủ lạnh, lấy ra một lon bia, giựt nắp, ngửa cổ uống. Phương Mộc lập tức quay đi, vì trên người Liêu Á Phàm mặc độc một cái áo sơ mi cảnh sát, nửa dưới chỉ có một cái quần lót.
Uống một hơi hết hơn nửa lon, Liêu Á Phàm ợ một cái, rồi đặt mông ngồi bên cạnh bàn ăn, tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá của Phương Mộc, châm một điếu, phun mây nhả khói.
Phương Mộc cau mày, đưa tay đẩy quần áo trên bàn, ý bảo cô mặc quần áo đàng hoàng vào. Liêu Á Phàm chỉ liếc xéo khóe mắt qua, móc từ trong túi áo sơ mi ra một tờ giấy.
"Tôi mua đồ ở siêu thị dưới lầu." Cô lạnh lùng nói: "Còn chưa trả tiền đâu -- cắm một bộ đồng phục của chú."
Phương Mộc nhận tờ giấy, nhìn lướt qua con số phía trên, ừm một tiếng, nhét vào trong túi áo.
"Còn nữa, di động của tôi chưa thanh toán cước, đưa cho tôi ít tiền."
Phương Mộc thoáng nhìn Liêu Á Phàm, đối phương dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại cậu. Vài giây sau, Phương Mộc cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Thay quần áo đi."
Liêu Á Phàm "hứ" một tiếng: "Quần áo cũ rích lại quê mùa như vậy, ai thèm mặc? Quần áo của tôi đâu?"
Phương Mộc chỉ chỉ túi lưới ngoài cửa: "Ném đi rồi, vừa bẩn vừa. . . . . ."
"Chó chết!" Liêu Á Phàm đột nhiên nổi điên: "Ai cho chú ném đi!"
Lúc này, trong bếp đột nhiên vang lên tiếng "xoảng", tựa hồ như chiếc chảo bị quăng mạnh xuống bếp.
Liêu Á Phàm lại hùng hồ xông tới, lướt đến cửa phòng bếp, vừa hút thuốc vừa soi mói nhìn Mễ Nam, thoáng chốc, cô quay đầu đối mặt với Phương Mộc, trong ánh mắt tràn đầy chế giễu: "Con ngựa cái của chú hả? Dáng người không tồi nha."
Mễ Nam ra sức nhìn chằm chằm chiếc chảo trước mắt, bàn sản trong tay cơ hồ muốn ấn xuống thành vết. Đột nhiên, cô đặt chảo trên bếp, khi xoay người lại, nét mặt đã đổi thành nụ cười thản nhiên.
"Ăn cơm thôi."
Đây là bữa cơm buồn chán nhất trong trí nhớ Phương Mộc. Ba người ngồi quây trước bàn, không ai nói với ai câu nào. Liêu Á Phàm vắt một chân lên ghế, không chút nể nang nhai chóp chép, xương cá phun đầy bàn. Mễ Nam thì cúi đầu, và từng miếng cơm nhỏ. Phương Mộc nhét qua loa đồ ăn vào miệng, cuối cùng không cẩn thận nhai phải miếng hồi hương (hoa hồi), hoàn toàn không còn cảm nhận nổi khẩu vị món ăn nữa.
Thật vất vả ăn xong bữa cơm, Liêu Á Phàm gạt cái bát ra, chui thẳng lên sofa, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV tiết mục tìm bạn trăm năm, thỉnh thoảng lại phá lên cười ha hả.
Mễ Nam gom bát rác vào trong phòng bếp, liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái, ý bảo anh cùng lại chỗ mình.
Đóng kỹ cửa phòng bếp, Mễ Nam vẫn không nói gì, mở vòi nước, bắt đầu rửa bát.
Phương Mộc gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "Vừa rồi. . . . . .Chuyện kia. . . . . .Em đừng để ý. . . . . ."
"Không sao." Mễ Nam ngắt lời Phương Mộc: "Anh dự định cứ để cô ấy ở lại đây sao?"
"Ừ." Phương Mộc thật thà trả lời: "Con bé cũng không có nơi nào khác để đi."
Mễ Nam đặt một cái bát đã rửa xong lên trên bàn, nhìn Phương Mộc, hỏi: "Anh giải thích thế nào với ba mẹ mình?"
"Tạm thời chưa cần giải thích." Phương Mộc thở dài: "Ba mẹ anh đi Hàn Quốc rồi, chăm chị họ anh -- Chị ấy vừa sinh em bé."
Mễ Nam ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chăm chú tập trung rửa chén. Sau khi rửa xong, cô cẩn thận rửa tay thật sạch, xoay người, vừa vẩy bọt nước, vừa nhìn Phương Mộc, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Phương Mộc bối rối khẽ cười cậu biết rõ nghi vấn của Mễ Nam, lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Rốt cuộc Mễ Nam nhịn không được, thấp giọng hỏi: "Cô ấy. . . . . .Thật sự là Liêu Á Phàm kia sao?"
"Phải."
"Vậy. . . . . ." Mễ Nam thoáng do dự: "Trước kia cô ấy. . . . . ."
"Con bé trước kia không như thế này đâu." Ngữ khí Phương Mộc chợt trầm xuống: "Hoàn toàn không phải."
"Hử?" Mễ Nam kéo một cái ghế qua ngồi xuống, bình tĩnh nhìn Phương Mộc nói: "Kể cho em nghe một chút đi."
Đêm đầu thu, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, trên kính cửa sổ đọng đầy những làn hơi nước nhàn nhạt. Trong căn nhà kiểu cũ này, ba người, hai không gian, ngăn cách giữa họ không chỉ là một bức tường, một cánh cửa. Bết kể hiện thực hay quá khứ bây giờ, luôn luôn có vài thứ khiến người ta khó có thể đối mặt hoặc không muốn nhớ tới. Song những vết tích này vẫn luôn luôn tồn tại: Thoáng cái đã không còn sinh mệnh; tuổi thanh xuân chấm dứt; Mối tình đầu chưa từng bày tỏ; Điếu thuốc lá cả đời không làm sao bỏ hẳn. Nói chuyện đạo lý trong hoàn cảnh như vậy thật quá gian nan, thỉnh thoảng, ngay cả chính người kể cũng không làm sao giải thích được vì sao lại lựa chọn như vậy.
Mễ Nam thở dài một hơi, liền sau đó lại im lặng thật lâu.
Một lúc sau, Mễ Nam đứng dậy, thấp giọng nói: "Em đi đây."
Phương Mộc dúi tắt đầu lọc: "Anh đưa em về."
"Không cần." Mễ Nam nhìn Liêu Á Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm vào TV, lại nhìn Phương Mộc, chừng nửa phút sau, cô cụp mắt xuống: "Có gì em có thể giúp được, cứ nói cho em biết."
Phương Mộc không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Đêm khuya hai người không ngủ được.
Trong phòng ngủ, Liêu Á Phàm vẫn đang lớn tiếng buôn dưa lê trên điện thoại.
Phương Mộc không có tâm trạng đi tìm hiểu việc riêng của Liêu Á Phàm, thậm chí không muốn biết trong vài năm cô mất tích này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì – thời gian để hối hận, không bằng để dành nghĩ tới tương lai.
Nhưng mà, tương lai rốt cục sẽ ra sao?
Chúng ta kết hôn đi.
Phương Mộc nằm trên sofa trong phòng khách, lăn qua lăn lại nhấm nuốt những chữ này, không khỏi tự cười khan.
Tại sao lại nói câu này? Lòng trắc ẩn? Chuộc tội? Trách nhiệm? Hay là gì khác?
Phương Mộc không muốn nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Song, tiếng nói cười trong phòng ngủ lại truyền vào trong tai mỗi lúc một rõ hơn.
Bây giờ, hẳn là cô ấy đang rất vui vẻ, chỗ ở an toàn, kinh tế ổn định, cùng với một người đàn ông nguyện ý chấp nhận quá khứ của cô, gánh vác tương lai của cô.
Tương lai.
Từ này, chưa bao giờ từng nghiêm trọng với cậu như thế.
Đang lúc miên man suy nghĩ, kim đồng hồ đã chỉ 1h sáng, nhưng Liêu Á Phàm tựa hồ như không hề buồn ngủ, trước sau vẫn huyên thuyên trò truyện không ngừng. Phương Mộc suy nghĩ một chút, xoay người bước xuống ghế, gõ cửa phòng ngủ: "Ngủ sớm chút đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Giọng Liêu Á Phàm hơi khựng lại một chút, liền đó, lại vang lên cao vút: "Chúng tao đã lấy lại được chứng minh thư, hộ khẩu. . . . . ."
Phương Mộc thở dài một tiếng, lại gõ cửa nói: "Cháu còn phải đi gặp chị cả Triệu, chị ấy vẫn một mực tìm cháu đó. . . . . ."
Tiếng ồn áo cực lớn trong phòng ngủ bỗng im bặt.
0 Nhận xét