--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc

ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ (Series tâm lý tội phạm)
Tác giả: Lôi Mễ
Chuyển ngữ: Bánh Tiêu, Lưu Hà

Nguồn: Khủng bố hội quán 
 
Chương 22 - Nuôi dưỡng sát thủ
Liêu Á Phàm uể oải xách theo thùng nước và cây lau nhà, khẽ khép cánh cửa phòng bệnh 217 lại, đi ra hành lang. Cô đi được hai bước, ngẩng đầu nhìn dãy số trên cánh cửa tiếp theo, ba số 219 này thoáng làm cô nhớ ra chuyện gì đó, khẽ hừ một tiếng trong mũi, khó chịu đẩy cửa ra.
Ngoài cô gái đang nằm trên giường kia, trong phòng bệnh không còn ai khác. Liêu Á Phàm đặt phịch thùng nước xuống mặt đất, chẳng lo sẽ đánh thức người bệnh đang say ngủ. Cô đi tới trước giường bệnh, cau mày nhìn cô gái đang nằm lặng lẽ kia, ánh mắt theo thứ tự đảo qua mái tóc so le không đều rồi đến khuôn mặt hơi ửng hồng và thân thể giấu dưới chăn của cô ta. Vài giây sau, cô lặng lẽ đóng chặt cửa phòng bệnh, cắn cắn môi, rồi bất ngờ giơ cây lau nhà trong tay lên, hướng về phía cô gái đang say ngủ.
Cô đương nhiên sẽ không nện cây lau nhà xuống, dù sao, kẻ làm bị thương Nhị Bảo là bạn trai của cô ta, cô gái này vô tội.
Có điều, hành động này khiến tâm trạng Liêu Á Phàm thoải mái hơn một chút, cô nhanh chóng cầm lấy khăn lau, lau chùi qua bệ cửa sổ và tủ đầu giường. Đang lúc cô chuẩn bị lau nhà, trong hành lang đột nhiên truyền đến hang loạt những tiếng ồn ào náo động.
Lòng hiếu kỳ của Liêu Á Phàm trỗi dậy, cô vội vàng vọt ra cửa xem náo nhiệt.
Khu vực bàn y tế vô cùng hỗn loạn. Cô y tá ngày thường vẫn dịu dàng nhã nhặn bây giờ bỗng dưng lại như một con sư tử mẹ nổi điên, một tay giơ cao chiếc camera cỡ nhỏ, tay kia túm một người thanh niên mặc đồ bệnh nhân mà đánh.
"Tên biến thái chết bằm. . . . . ." Y tá Nam tức giận đến mặt đỏ bừng, "Bây giờ anh còn gì để nói. . . . . ."
Người thanh niên vừa tránh né, vừa cố sức giựt lại camera trong tay y tá Nam. Mấy y tá khác vây quanh y tá Nam, không ngừng xô đẩy người thanh niên.
Liêu Á Phàm bình thường rất thân với y tá Nam, thấy tình hình như vậy, vội vàng xông lên dùng cây lau nhà đẩy người thanh niên ra, đối phương bị đẩy bất ngờ ngã phịch xuống mặt đất. Các hộ lý lập tức chen lên, đồ đạc trong tay liền tới tấp đập xuống người gã.
"Xảy ra chuyện gì vậy chị Nam?" Liêu Á Phàm nắm cây lau nhà chắn trước người y tá Nam: "Anh ta đã làm gì chị?"
" Tên biến thái chết tiệt, biết thái chết tiệt." Y tá Nam thủ camera trước ngực, vừa nhìn gã thanh niên bị các y tá vây đánh, vừa thở hồng hộc đáp: "Cả ngày mang theo camera quay lén chị. Bắt được còn không chịu nhận. . . . . . . Lần này chứng cứ rõ ràng rồi, xem hắn ta còn chối cãi gì nữa. . . . . ."
Liền đó, mấy viên bảo vệ mang dùi cui cao su chạy tới, trưởng nhóm bảo vệ vừa nhìn thấy người thanh niên liền bực đến nghẹn thở.
"Mẹ kiếp, lại là mày hả?"
"Đến phòng bệnh của anh ta tìm xem, chắc chắn còn có băng ghi hình." Y tá Nam vừa tức vừa tủi thân: " Tên biến thái chết tiệt theo dõi tôi không phải mới chỉ ngày một ngày hai đâu."
"Được!" Trưởng nhóm bảo vệ túm người thanh niên lên: "Cái đồ lưu manh này, bây giờ không đưa mày đến sở cảnh sát là không được!"
Gã thanh niên liều mạng giãy giụa, khản giọng hô: "Đừng mà. . . . . . Đó đều là tư liệu sống của tôi. . . . . . Tiểu Nam, cô phải tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể nâng cô lên thành đại minh tinh. . . . . . Tiểu Nam. . . . . ."
Y tá Nam nhổ một bãi nước bọt về phía hắn, nước mắt tuôn chảy.
Liêu Á Phàm đang định an ủi y tá Nam, chợt nghe trong phòng bệnh phía sau vang lên một tiếng "Bịch".
Cô hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy vào phòng bệnh, cảnh tượng trước mắt nhất thời khiến cô phải trợn mắt há hốc mồm.
Cô gái mới vừa rồi còn ngủ say trên giường bệnh, giờ phút này lại nằm trên mặt đất lạnh băng, ống truyền dịch rối tung lộn xộn trên người cô ta, tóc xõa che khuất khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, nơi thái dương đang dần sưng lên một mảng đỏ, da thịt dính đầy bụi bặm, tia máu nhỏ đang dần thấm ra.

***
Nếu Mễ Nam suy đoán đúng, cô gái này hẳn là có những đặc điểm sau:
Thứ nhất, hiểu rất rõ Phương Mộc và quá khứ của cậu, rất có khả năng nhất cử nhất động của Phương Mộc cô ta đều rõ như lòng bàn tay;
Thứ hai, có có quan hệ rất mật thiết với Tôn Phổ, có thể nói là tình cảm vô cùng sâu đậm;
Thứ ba, có năng lực phản điều tra nhất định, biết dùng giày số lớn che dấu đặc thù của mình;
Thứ tư, có thể nắm chắc về đối tượng và quá trình gây án của Giang Á nhưng Giang Á lại không mảy may biết gì cả;
Đây là những điểm khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhất. Giang Á và cô ta đều lần lượt tới hiện trường gây án, nhưng không phải đồng phạm. Người cẩn thận như Giang Á mà cũng không phát giác có người lén thêm vào nghi thức báo ứng của mình số liệu về các vụ án sao.
Như vậy, mặt ngoài là "Ánh sáng thành phố" đang công khai trừng trị hành vi ác, ẩn trong đó lại là khiêu chiến với cá nhân Phương Mộc.
Nói cách khác, cô ta đang lợi dụng Giang Á, đùa giỡn Giang Á trong lòng bàn tay mình, nhưng đối phương lại ngu ngơ không hay biết gì?
Nếu Giang Á biết nghi thức báo ứng mình khổ tâm sắp xếp đã trở thành công cụ để cô ta lợi dụng. Không biết sẽ cảm thấy thế nào?
Ở tất cả các hiện trường cô gái này đều lưu lại dấu vết của mình, nhưng cô ta không tự tay giết chết một ai, cho dù bại lộ, pháp luật cũng không thể làm gì được cô ta. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô ta và Tôn Phổ.
Chín năm trước, Tôn Phổ dùng chuỗi án mạng liên hoàn khiêu chiến với Phương Mộc. Bây giờ người phụ nữ này cũng bắt chước như vậy, chỉ có điều, cô ta dựa vào hành vi phạm tội của người khác đính kèm thêm dấu hiệu sở hữu của mình. Nếu hành vi của Tôn Phổ là khảo nghiệm xem Phương Mộc có thể đoán ra thủ pháp và đặc thù của vụ án tiếp theo hay không, thì mục đích của người phụ nữ này là gì đây?
Cô ta không ra đề, cũng không hướng dẫn, nhưng ung dung biểu lộ sự tồn tại của một người.
Tôn Phổ.
Phương Mộc suy nghĩ một chút, rút từ trong ngăn kéo bàn ra chiếc USB màu đen, kết nối vào máy tính, gõ vài cái, một bức ảnh hiển thị trên màn hình.
Bối cảnh của bức ảnh là cổng trường đại học J, Tôn Phổ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần tây màu xanh đen, một tay cầm hai quyển sách, một tay đặt bên hông, vẻ mặt tươi cười nhìn vào ống kính. Trong lúc cử động chân tay, phong thái thông minh, anh tuấn của thanh niên này hiện ra rõ nét.
Phương Mộc rê chuột đến thanh kéo bên cạnh, bức ảnh của Tôn Phổ được phóng đại hơn, cuối cùng, chiếm cứ toàn màn hình.
Khi phóng đại độ nét của bức ảnh giảm xuống, mặc dù khuôn mặt của hắn đã sắp biến thành ngàn vạn khối màu, song vẻ sắc sảo sau cặp kính mắt vẫn có thể nhận rõ.
Phương Mộc lẳng lặng nhìn hắn, dần dần, hình ảnh người kia dường như đã phá tung màn hình, bành trướng nhân lên từng chút từng chút một, cuối cùng khí thế như muốn che trời lấp đất.
Không thể phủ nhận, đây là người có ảnh hưởng lớn nhất tới cuộc đời Phương Mộc. Chín năm sau những ký tự được lưu lại ở hiện trường phạm tội này cũng đã nhắc nhở Phương Mộc phải nhớ kỹ điều đó.
Có lẽ, cô ta muốn chứng minh rằng mặc dù Tôn Phổ sớm đã tan thành tro bụi, thế nhưng, hắn chưa thức sự biến mất.
Phương Mộc giật mình, người phụ nữ kia — Muốn tái sinh Tôn Phổ?
Bối cảnh gia đình của Giang Á, học thức và bằng cấp khác xa quá nhiều so với Tôn Phổ, song, xét về góc độ tâm lý kín đáo, tính cách cứng cỏi và năng lực phạm tội thì có thể nói là giống Tôn Phổ như đúc. Thậm chí đặc thù về tướng mạo của hai người cũng có vài phần tương đồng.
Phương Mộc đã dần dần định hình được suy nghĩ, người phụ nữ này trong chín năm đó vẫn âm mưu trả thù Phương Mộc, hơn nữa cô ta còn mưu đồ dùng phương thức tái tạo Tôn Phổ để khiêu chiến. Giang Á (chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân và hoàn cảnh nào) trở thành đối tượng bồi dưỡng của cô ta. Có khả năng cô ta đã dùng phương thức ám thị thậm chí là xui khiến giật dây Giang Á đi giết người, cô ta có khả năng làm cho tâm lý Giang Á ngầm biến đổi mà hoàn toàn không hay biết. Cô ta cao minh ở chỗ, vừa có thể đạt được mục đích, vừa có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.
Phương Mộc dần cảm thấy toàn thân phát lạnh, đó là một người phụ nữ thế nào, có thể thao túng một Giang Á cứng cỏi thành ra như vậy? Người có thể hiểu rõ mọi đường đi nước bước trước khi Giang Á gây án, chắc chắn phải là người có quan hệ cực kỳ mật thiết với hắn:
"Bởi vì có người từng nói với hắn, hắn đã làm đúng, bởi vì trên thế giới này, không ai có thể vô duyên vô cớ làm tổn thương một người khác."
Giang Á từng nói với Phương Mộc như vậy, những lời đó tựa hồ đang nghiệm chứng một sự thật: Đích xác từng có người ở sau lưng xúi giục hắn, đồng thời khẳng định tính chính nghĩa của việc hắn giết cha, xét trên góc độ khác cũng làm nền cho hành vi của hắn sau này.
Người này là ai?
Phương Mộc lập tức nghĩ tới Ngụy Nguy, song, ý nghĩ này khiến chính cậu cũng cảm thấy phi lý: Ngụy Nguy là một người sống thực vật, cho dù cô ta từng xúi giục Giang Á, cũng không thể lưu lại những số hiệu vụ án này ở hiện trường.
Theo như quá trình phạm tội của Giang Á, hắn vô cùng coi trọng đánh giá của người khác với nghi lễ báo ứng của "Ánh sáng thành phố". Mà nơi thu hoạch được loại thông tin này tốt nhất chính là mạng xã hội. Vậy, chắc chắn Giang Á phải thường xuyên sử dụng mạng internet. Người phụ nữ kia, có thể ẩn náu trong những trang mạng, lấy danh nghĩa "Cố vấn tinh thần" tiến hành khống chế Giang Á không?
Mặc dù Phương Mộc cũng tự hiểu loại khả năng này rất nhỏ, bởi vì với tính cách của Giang Á, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, sẽ càng không tùy tiện để người khác chi phối mình. Thế nhưng, Phương Mộc vẫn nhấc điện thoại lên, nhờ Tiểu Mao của phòng giám sát mạng tiến hành theo dõi máy tính cá nhân và thông tin mạng Giang Á từng sử dụng, tốt nhất có thể khai thác toàn bộ thông tin MSN, QQ email của hắn một lượt.
Làm xong những việc này, Phương Mộc lẳng lặng ngồi chốc lát, đột nhiên rất muốn đến quán cafe của Giang Á xem thử.
Giang Á không ở trong quán, trong quán cafe chỉ có nữ nhân viên lần trước cậu đã gặp. Cô thấy Phương Mộc đến, vẫn rất căng thẳng, chưa kịp chờ Phương Mộc lên tiếng, liền vội vàng nói ông chủ đi vắng.
Phương Mộc gật đầu, nói: "Tôi không tìm anh ta —— Chỉ đến ngồi một chút, uống tách cafe, không hoan nghênh sao?"
Nữ nhân viên thoáng thở phào một chút, nhưng liền đó lại khó xử:
"Hoan nghênh thì hoan nghênh, có điều. . . . . . Hiện tại không còn chỗ ngồi nữa."
Phương Mộc quét mắt một vòng trong quán, đúng vậy, bây giờ là khoảng 3h30, người đốt thời gian trong quán cafe không ít. Có điều, rất nhanh cậu nhận ra góc đông bắc có một bàn trống, trong quán đông nghịt người chỗ trống nọ nhìn có vẻ tách biệt.
"Này," Phương Mộc hất cằm về phía bàn nọ: "Không phải vẫn còn chỗ trống sao?"
"Xin lỗi, cái bàn đó đã có người đặt." Nữ nhân viên nhíu mày, tựa hồ cũng cảm thấy lạ lẫm với câu trả lời của mình: "Hay là ông đợi lát nữa nhé?"
Phương Mộc nhìn thấy vẻ biến đổi trên nét mặt của cô ta, suy nghĩ một chút, hỏi: "Khách đặt mấy giờ đến? Khi nào khách đến, tôi sẽ nhường lại chỗ."
"Chưa có thời gian xác định." Nữ nhân viên nhún nhún vai:
"Từ khi tôi bắt đầu làm việc ở quán này, cái bàn đó vẫn vậy, người đặt vẫn chưa hề tới."
"Ồ?" Phương Mộc chợt nổi hứng: "Tại sao?"
"Không biết." Nữ nhân viên hơi do dự một chút, tựa hồ hạ quyết tâm:
"Hay là anh cứ ngồi ở đó đi, dù sao ông chủ tạm thời cũng chưa về —— Uống xong cafe rồi về, được không?"
Phương Mộc mỉm cười, gật đầu.
Cafe không tồi, hương thơm đậm đà thuần túy, vị rất tuyệt. Phương Mộc nửa tựa trên ghế bành, vừa nhấm nháp từng ngụm nhỏ cafe, vừa đánh giá chiếc bàn trước mặt này. Mặc dù nữ nhân viên phục vụ nói cái bàn này vẫn để trống, nhưng có thể nhận ra là ngày nào nó cũng được vệ sinh cẩn thận. Mặt bàn vuông vức bóng loáng, không nhiễm một hạt bụi, ngay cả biển để bàn màu trắng cũng được lau chùi sạch sẽ.
Đặt sẵn đã lâu như vậy, mà người trước sau đều không xuất hiện. Cho dù khách hàng là ai, chắc chắn là người cực kỳ quan trọng đối với Giang Á.
Người này là ai?
Phương Mộc ngồi trước bàn, quan sát sảnh chính của quán cafe. Vị trí này nằm ở góc đông bắc, kín đáo, yên tĩnh, vừa vặn nằm ở góc tối ngọn đèn không chiếu được tới. Có điều nó lại nằm trên một đường chéo với quầy bar ở góc tây nam của sảnh. Ngẩng đầu, có thể quan sát được nhất cử nhất động sau quầy bar.
Người khách thần bí kia, có thể nào đã từng ngồi chỗ này hay không, sau đó giữa người đó và Giang Á đã nảy sinh một mối quan hệ mật thiết nào đó, thế nên anh ta (cô ta) sau khi rời đi, Giang Á vẫn cố chấp tin rằng anh ta (cô ta) sẽ trở về, vì vậy vẫn giữ lại vị trí này?
Nếu suy đoán này là đúng, vậy, người khách này, khi đó đang làm gì?
Có phải giống như mình, ung dung nhìn người sau quầy bar đang tất bật hay không?
Có lẽ, thứ anh ta (cô ta) thực sự cảm thấy hứng thú không phải là không gian tĩnh mịch thư thái này, mà là Giang Á?
Chính là người phụ nữ kia. Người phụ nữ muốn bồi dưỡng Tôn Phổ thứ hai kia.
Nghĩ tới đây, Phương Mộc lại quan sát đánh giá nữ nhân viên phục vụ vài lần. Nữ nhân viên hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Phương Mộc, hành động có vẻ rất mất tự nhiên. Mặc dù tay đang pha chế cafe, chuẩn bị điểm tâm cho khách, song, khóe mắt cũng không ngừng liếc về hướng Phương Mộc, mỗi lần ánh mắt giao nhau, lại cuống quít né tránh, làm bộ điềm nhiên như không để ý.
Phương Mộc âm thầm lắc đầu, chỉ dựa vào hành động bối rối của cô ta, Phương Mộc có thể khẳng định cô ta không phải là người khởi xướng kế hoạch nuôi dưỡng sát thủ kia.
Để cô bé đang bị nhìn trộm này không hoang mang thêm nữa, Phương Mộc xoay người, vừa dịch người, phần lưng tựa của ghế bành liền đụng vào giá sách phía sau. Cậu điều chỉnh ghế lại một chút, nhân tiện nhìn lướt qua bộ sách được xếp đặt chỉnh tề này, phát hiện sách trên giá gỗ đều liên quan đến tâm lý học, ngoài những câu chuyện tâm lý nhỏ tổng hợp từ sách báo thông thường, còn có cả các tài liệu và tác phẩm tâm lý học chuyên ngành.
Phương Mộc giật mình, lập tức nhìn những bộ sách khác trên giá gỗ. Sách báo trong quán cafe này đều được phân loại tỉ mỉ. Tiểu thuyết, truyện tranh, tạp chí thời thượng cùng đủ loại sách chuyên môn đều được xếp đặt ngăn nắp trên những giá gỗ khác nhau.
Tầm mắt Phương Mộc lại trở về trên bàn trước mặt. Người nọ có lẽ từng ngồi ở đây, giống như bộ môn khoa học bí hiểm sau lưng này, dùng ánh mắt thần bí và hấp dẫn mê người thu hút sự chú ý của Giang Á.
Phương Mộc phất tay ra hiệu cho nữ nhân viên, cô bé nhìn thấy tay Phương Mộc vung lên, đôi mắt nho nhỏ thoáng cái sáng lên, liền chạy sang.
"Anh muốn tính tiền sao?"
"Không phải." Phương Mộc để ý vẻ thất vọng trên mặt cô, mỉm cười:
"Cô làm việc ở đây đã bao lâu rồi?"
"Chưa tới nửa năm." Nữ nhân viên ôm khay, đứng nghiêm bên cạnh bàn.
Phương Mộc ra hiệu cho cô ngồi xuống, nữ nhân viên do dự một chút, ngồi xuống ghế đối diện Phương Mộc.
"Cô cảm thấy ông chủ của cô —— Giang Á là người thế nào?"
"Người cũng không tệ lắm, rất nhã nhặn, cũng không lằng nhằng về tiền lương." Nữ nhân viên nhìn sắc mặt Phương Mộc: "Chỉ có điều . . . . . Ông ấy có chút kỳ quái, đồng thời cũng đặt ra rất nhiều quy định."
"Ồ?" Phương Mộc nhướng nhướng mày: "Ví dụ xem?"
"Ví dụ —— ông ấy không cho tôi đụng đến đồ của ông, không có việc gì thì cố gắng đừng lên lầu. . . . . . Sau khi tôi tới đây làm việc, cảm thấy ông chủ chẳng hề để tâm vào sổ sách của quán chỉ xem qua loa đại khái. Có điều, ông đặc biệt lưu ý, mặc kệ có đầy khách hay không, bàn này cũng không thể đụng vào."
"Thật sao?" Phương Mộc khẽ nở nụ cười: "Vậy mà cô còn dám để tôi ngồi đây?"
"Không sao cả." Nữ nhân viên hất hất tóc: "Dù sao tôi cũng định nghỉ việc rồi, lần sau anh quay lại, có thể sẽ không gặp tôi nữa."
"Tại sao?" Phương Mộc hỏi: "Theo như cô nói —— Ông chủ cô rất tốt mà."
"Bởi vì. . . . . ." Nữ nhân viên cắn môi, quét nhìn khắp nơi một vòng, hồi lâu dường như đã quyết định thấp giọng nói: "Tôi. . . . . .Tôi bây giờ có chút sợ ông ấy."
"Sợ?" Phương Mộc cau mày: "Là sao?"
"Mấy hôm trước, trong quán không có đá, khách lại muốn thêm đá vào thức uống. Tôi định lên tủ lạnh trên lầu tìm xem —— Ông chủ cấm tôi động đến thứ gì trên lầu." Nữ nhân viên đột nhiên rùng mình, tựa hồ đang nhớ tới chuyện gì đó rất đáng sợ: "Khi tôi mở tủ lạnh tìm đá, trong ngăn đá phát hiện một vật gì đó. . . . . ."
"Vật gì?" Phương Mộc lập tức hỏi.
"Tròn tròn, bọc từng lớp giấy bạc giữ tươi. Mặt bên ngoài đóng băng." Nữ nhân viên dùng tay diễn tả: "Nhìn không rõ là cái gì, nhưng mà, tôi cảm thấy đó là một cái. . . . . ."
"Một cái gì?" Phương Mộc lập tức cảm thấy tim đập tăng tốc, cổ họng khô khốc.
"Một cái đầu người." ánh mắt nữ nhân viên đầy sợ hãi: "Bởi vì dường như tôi đã nhìn thấy tóc."
Phương Mộc kinh ngạc nhìn nữ nhân viên khoảng vài giây mới lên tiếng hỏi: "Cô chắc chắn không?"
"Không chắc." Dáng vẻ nữ nhân viên vẫn vô cùng hoang mang: "Tôi chưa kịp nhìn kỹ, ông chủ đã trở về, tôi liền vội vàng chạy xuống."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi nghĩ ông chủ chắc chắn đã phát giác ra gì đó rồi." Nữ nhân viên hạ giọng: "Ngày hôm sau, thừa lúc ông ấy ra ngoài, tôi lại lên lầu nhìn một chút, vật kia đã không thấy đâu nữa."
Phương Mộc gật đầu, lập tức nghĩ đến vụ án thi thể nam không đầu của Thái Vĩ. Không biết anh ấy đã xác định được thi thể nam không đầu đó có phải là bác sĩ mất tích của bệnh viện nhân dân thành phố chưa, và bác sĩ kia có phải là bác sĩ trưởng của Ngụy Nguy hay không?
Nếu có thể chứng thực nghi vấn này thì có thể khẳng định Giang Á đã giết chết bác sĩ biến Ngụy Nguy thành người thực vật. Vậy, hắn đã bảo lưu thi thể của bác sĩ kia trong mấy tháng này ở đâu, tại sao lại giữ lại cái đầu của ông ta?
Nữ nhân viên cẩn thận quan sát sắc mặt của Phương Mộc, thử dò hỏi:
"Ông chủ. . . . . .Có thật là tội phạm hay không? Nếu như thế, tôi thật sự không dám làm ở đây nữa đâu. . . . . ."
Phương Mộc không có tâm trạng trả lời cô, cậu cần liên lạc ngay với Thái Vĩ, vừa lấy di động ra, nó bỗng dưng liền kêu vang.
Là bệnh viện nhân dân thành phố gọi tới.